Đưa Đồng Đồng đến trường, Tiêu Hà đi theo sau chúng tôi. Tôi và Đồng Đồng trao nhau những nụ hôn vui vẻ, vẻ mặt Tiêu Hà khát vọng hâm mộ, giống như trước kia lúc tôi còn ở biệt thự nhìn "chồng" con bên nhau vậy.
"Tiêu tiên sinh, cậu không thể cứ tiếp tục đi theo mẹ con tôi như thế được!"
"Mạc Nhất, anh nấu cơm đợi em và Đồng Đồng về."
"Không cần, Tiêu tiên sinh, tôi và con tôi không muốn bị người khác quấy rầy." Lễ phép cự tuyệt ý tốt đó, cũng không muốn nhìn vẻ mặt khổ sở của cậu. Chúng tôi cần cuộc sống bình yên.
Tan tầm về nhà, hương thơm thức ăn tràn ngập khắp cả nhà. Mãi mãi, Tiêu Hà luôn luôn nói được thì làm được. Nhưng cậu lấy đâu ra chìa khóa nhà?
Đồng Đồng ngủ say rồi, cậu vẫn chưa đi, tự nhiên tôi thấy thật phiền, không muốn nhìn thấy cậu. Về sau có bị oán trách hay hối hận tôi cũng không muốn thấy. Khuôn mặt tuấn mỹ ấy một thời tôi si mê quyến luyến, còn hiện tại muốn tránh cũng không được.
"Tiêu tiên sinh, cận còn muốn ở nhà tôi tới khi nào? Nhà chúng tôi không chào đón cậu, mời cậu ra ngoài cho."
"Mạc Nhất, anh nhớ em."Nhớ? Cậu cũng biết nhớ? Cậu cũng xứng?
"Tiêu tiên sinh, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không muốn thấy cậu. Mời cậu đi khỏi nhà tôi." Hy vọng cậu nhanh nhanh rời khỏi nhà tôi, để lại sự bình yên cho tôi.
"Mạc Nhất, chúng ta không thể trở về như ngày xưa được hay sao?" Giọng nói của cậu sao lại khổ sở như thế? Người khổ hẳn là tôi, người bị thương là tôi người bị đầy xuống địa ngục cũng là tôi cơ mà.
"Tiêu Hà, tôi nghĩ tôi và cậu hẳn chẳng còn khúc mắc gì, mời cậu đi ngay khỏi nhà tôi."
"Mạc Nhất, anh biết anh quá đáng, nhưng anh xin em tha thứ."
"Ôi, tha thứ? Cậu đã làm sai cái gì mà cần đến sự tha thứ của tôi? Tiêu tiên sinh, cậu không sai, người sai là tôi, tôi vô liêm sỉ, quyến rũ cậu mới 16 tuổi, bị cậu hận, bị cậu đánh là phải rồi, đúng rồi."
"Không phải như thế, không phải như thế, đều là lỗi của anh, lỗi của anh, anh——"
Tôi chẳng còn nghe vào đầu cái gì nữa.
"Tiêu Hà, cái cậu muốn là Đồng Đồng sao? Tôi nói thẳng với cậu, chuyện đó là không thể, tôi không có khả năng giao Đồng Đồng cho cậu, tôi sinh thằng bé, tôi nuôi con, yêu con cũng là một mình tôi, cậu mà cần một đứa con, cậu có thể cùng bạn gái của cậu sinh mười đứa, Đồng Đồng tôi không thể cho cậu, cậu nên chết tâm đi."
"Không, anh muốn em, là em Mạc Nhất."
"Tiêu Hà!" Tôi tức giận hét tên cậu, đến bây giờ, cậu còn muốn gạt tôi, nghĩ rằng tôi có thể tha thứ cho cậu hay sao? Không, không thể, một cái bạt tai ngày ấy đã đánh đi hết yêu thương, hết si tâm vọng tưởng tôi dành cho cậu."Cậu cho cậu là ai, cậu nói hận liền hận, nói kết hôn liền kết hôn, muốn đánh thì đánh, cậu nghĩ là đến bây giờ cậu muốn gì tôi cũng liền đem tới cho cậu hay sao? Tiêu Hà, cậu nghĩ bây giờ tôi vẫn còn yêu cậu?"
"Không, Mạc Nhất, không cần hận anh, không cần hận." Phải,đúng là như thế, tôi hận cậu, hận cậu, rất hận! Hận cậu sao có thể nhẫn tâm, nhẫn tâm với tôi đến thế!
"Cậu nói rất đúng, tôi hận cậu, nhưng tôi hận bản thân mình hơn, vì sao mà không biết xấu hổ đi làm chuyện như thế, vì cái gì một đứa trẻ 16 tuổi cũng không tha làm cậu mất đi sự trong trắng trân quý, xứng bị người ta hận lắm, xứng cho cái danh chưa chồng mà chửa bị người đời thóa mạ lắm, xứng bị bốn năm đa tình để nhận lấy một cái bạt tai lắm, xứng bị mẹ người ta đánh chửi nhục mạ lắm. Ha ha, ha ha—-"
"Mạc Nhất, Mạc Nhất, em đánh anh mắng anh thế nào cũng được, chỉ xin em đừng tự tra tấn chính mình, xin đừng——" Tiêu Hà, sao cậu không thể cam tâm bỏ qua? Phải làm thế nào cậu mới có thể buông tha cho tôi và con tôi?
"Tiêu Hà, tôi cầu xin cậu buông tha cho tôi, buông tha cho chúng tôi, tôi đã bị báo ứng rồi, không cần tranh Đồng Đồng với tôi, không cần tranh,được không, tôi van xin cậu, van xin cậu."
"Không, Mạc Nhất, anh không giành Đồng Đồng của em, sẽ không, em đừng khóc, đừng khóc, anh yêu em, rất yêu, sao có thể làm điều khiến em tổn thương chứ?"
"Tiêu Hà, tôi đã sai một lần rồi, chẳng lẽ không thể tha thứ hay sao? Cậu muốn tôi chết ở trước mặt cậu cậu mới cam tâm hay sao?" Tôi lớn tiếng ngăn cản tiếng "yêu" từ miệng cậu.
"Tiêu Hà, lúc trước tôi chỉ yêu cậu, chẳng nhẽ tình yêu của tôi khiến cậu hận tôi đến thế ư? Tôi đã bị quả báo rồi chẳng phải hay sao, mùi vị địa ngục tôi đã nếm qua nhiều rồi."
"Mạc Nhất, anh không nói dối, không có, mấy năm nay không một ngày nào anh không nghĩ tới em——–"
"Đủ rồi, Tiêu Hà, tôi không muốn nghe chuyện gì của cậu hết, cũng không muốn lại bị cậu lừa, cậu đi đi, cút đi!"
"Không, anh không lừa em, anh không có, Mạc Nhất, em phải tin anh——–"
"Haha, phải không? Là ai nói không muốn cho con mình làm con rơi? Nhưng lại làm con mình thật sự trở thành đứa con rơi bị người đời khinh thường! Tiêu Hà, tôi sẽ không tin cậu nữa, cậu ra ngoài đi, tôi không muốn gặp lại cậu nữa." Nản lòng thoái trí, ngay cả sức tranh cãi cũng không có.
" Oa ———————————"Đồng Đồng!? Đồng Đồng đi chân trần đứng ở cửa, gào khóc to. Tôi thế mà quên mất con đang ngủ.
"Đồng Đồng, Đồng Đồng ngoan, đừng khóc, tại mẹ không tốt, mẹ làm Đồng Đồng sợ, xin lỗi con, là mẹ sai rồi." Tôi dỗ dành con.
"Ba mẹ đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa, Đồng Đồng sợ lắm."
"Được, không cãi, mẹ không cãi nhau."
Tiêu Hà, con khóc, xin cậu đi đi!
BẠN ĐANG ĐỌC
MẠC NHẤT, CHÂN TRỜI GÓC BỂ TÔI QUYẾT TÌM ĐƯỢC EM!
General FictionPhải nói rằng đây là một câu truyện đem đến cho người đọc nhiều suy ngẫm. Không có nhiều tình tiết éo le, câu truyện khá là nhẹ nhàng, đoạn cuối truyện có một tí xíu ngược, nhưng cũng vẫn rất nhẹ. Đơn giản là một cô bé mồ côi gặp được một cậu bé khô...