Tiện tay đóng cửa lại, trên đường đi đón Đồng Đồng về nhà, tôi không cảm thấy tổn thương hay đau khổ, chỉ cảm thấy đau đầu. Ngày mai, phải giải thích với những đồng nghiệp đã nhận bánh kẹo cưới như thế nào đây?
Trên đường về nhà nói chuyện với Đồng Đồng, mẹ cùng chú Thu đã chia tay. Đồng Đồng giật mình nhìn tôi, thấy tôi không có biểu hiện gì khác thường, liền ôm tôi làm nũng, nói ngọt: "Đồng Đồng yêu mẹ nhất!" Đồng Đồng của tôi ngày càng tinh, nghĩ không có ai nhìn thấy, thằng bé không kịp thu lại khuôn mặt tươi cười.
Ngày hôm sau tôi cũng không phải mở miệng giải thích, Thu đã xuất hiện. Anh đứng giữa văn phòng hướng tôi cúi đầu giải thích, xin sự tha thứ của tôi. Tôi buồn cười, nhìn người đàn ông thành thật này, anh ngồi ở văn phòng mà giải thích không phải tự đeo trên lưng mình tội danh "phụ lòng" hay sao? Lập tức, các giáo viên khác tức giận vây lại, chỉ trích anh, mắng anh vô tình, nhẫn tâm. Có một giáo viên còn tức giận đến mức đuổi anh ra ngoài. Mọi người đều lên tiếng an ủi tôi, cùng cam đoan người đàn ông tiếp theo nhất định là người tốt. Tôi thật sự dở khóc dở cười, cảm kích sự quan tâm của các cô ấy, cũng giải thích mình không thương tâm, nhưng các cô ấy vẫn vỗ vỗ lưng tôi, cổ vũ tôi phải kiên cường.
Cám ơn Thu, tôi biết hôm nay anh cố ý tới văn phòng giải thích, vì không muốn tôi khó xử. Anh quả là một người tốt bụng, hiểu ý người, hy vọng vợ cũ của anh có thể quý trọng anh, càng hy vọng một nhà ba người họ có thể vĩnh viễn hạnh phúc.
Đi đón Đồng Đồng, cô giáo nói là Đồng Đồng đã được bố đón rồi. Tôi hoang mang, nói Đồng Đồng không có bố. Trong một giây, những hình ảnh về những vụ án bắt cóc ùn ùn kéo đến làm tôi hồn phi phách tán. Đồng Đồng là sinh mạng của tôi, tôi không dám tiếp tục tưởng tượng. Cô giáo cũng hoảng sợ, giải thích người đàn ông kia có bộ dáng rất giống Đồng Đồng. Tiêu Hà? Chẳng lẽ là Tiêu Hà? Không, không có khả năng, không có khả năng cậu tìm được tôi và Đồng Đồng. Cả nước có bao nhiêu tỉnh thành, cậu không thể dễ dàng tìm được chúng tôi nhanh như vậy.
Chạy về nhà, Đồng Đồng với vẻ mặt phòng bị, cùng một người đàn ông cao lớn ngồi ở cầu thang. Đúng là Tiêu Hà! Đồng Đồng vừa nhìn thấy tôi liền nhảy ngay vào lòng tôi, liếc nhìn đến Tiêu Hà đang đứng dậy, sắc mặt thằng bé lại tiếp tục nghiêm nghị, đề phòng. Đồng Đồng sợ Tiêu Hà lại đánh tôi, một cái tát kia đã khắc sâu vào trong tiềm thức thằng bé.Mở cửa bước vào nhà, Tiêu Hà cũng bước vào theo. Thở sâu, tôi lịch sự hỏi, "Xin lỗi, có chuyện gì?" không đợi trả lời. "Nếu không có chuyện gì, cửa nhà chúng tôi nhỏ, phiền cậu đi ra." Nhà chúng tôi không chào đón người lạ. Tiêu Hà bình tĩnh đứng ở cửa ra vào, nhìn tôi. Mở TV để Đồng Đồng xem phim hoạt hình, tôi tiếp tục vào phòng bếp nấu cơm, chờ Tiêu Hà biết mà rời đi, nhưng mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Thở dài, tôi lấy cơm thừa tối hôm qua, đổ vào nồi cơm điện.
Bưng đồ ăn lên bàn, gọi Đồng Đồng, Đồng Đồng lập tức rửa tay ngồi lên bàn. Xới cơm vào ba bát, cuối cùng cơm thừa lại vào bát tôi. Tiêu Hà đã từng đối xử lạnh lùng với tôi như thế nào, cũng không thay đổi chuyện tôi đã từng cưu mang, đã từng yêu cậu. Tiêu Hà nhìn bát cơm của tôi, cúi đầu đứng lên. Tôi buồn cười nhìn cậu, chủ nhà không tiếp, khách không mời mà đến nhưng cũng thật hào phóng. Đồng Đồng ăn một miếng, mắt lại trừng bố mình một cái, thật không tình nguyện Tiêu Hà ăn mất cà rốt trứng chim của mình.
Ăn xong cơm chiều, Đồng Đồng ngồi vẽ, tôi soạn giáo án, mà Tiêu Hà ngồi ở bên cạnh bàn nhìn chúng tôi, không có ý định rời đi. 9 giờ 30, đến giờ Đồng Đồng đi ngủ. Đi ra, Tiêu Hà vẫn ở đấy, tôi khách sáo nói, "Tiêu tiên sinh, nếu không có việc gì, mời cậu đi, chúng tôi cần đi ngủ." "Tôi muốn ngủ ở đây một đêm." Câu đầu tiên Tiêu Hà nói từ khi vào cửa làm tôi cảm thấy thật không biết phải nghĩ sao. "Lấy tài lực của Tiêu tiên sinh mà ngủ lại tại nhà chúng tôi thế này thì thật tiếc cho khách sạn năm sao, huống chi phòng chỉ nhỏ, ở đây thật không hợp với thân phận của cậu, mời cậu rời đi." "Mạc Nhất, tôi muốn ở lại đây." Giọng nói có chút cầu xin, lại làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, thật mất mặt. Hứ lạnh một tiếng, "Tùy cậu, sô pha hay sàn nhà thì tùy." Nằm trong phòng ngủ, tôi cố gắng đi vào giấc ngủ, không nghĩ đến những chuyện phiền lòng.
Sáng sớm hôm sau, phòng bếp có một thân ảnh bận rộn. Thời gian như trôi về 12 năm về trước, chỉ là thân ảnh nho nhỏ ngày xưa đã trở nên cao lớn. Cháo hoa, trứng ốp lết, giống những sáng sớm ngày xưa, chỉ là tạp dề cậu mặc trên người quá nhỏ. Đặt đĩa trứng đến trước mặt tôi, Tiêu Hà hoài niệm nói: "Mạc Nhât rất thích ăn trứng ốp lết."
Tôi lặng lặng nhìn cậu, cậu đang làm cái gì vậy? Không phải cậu hận tôi sao? Sao lại như chưa xảy ra chuyện gì, sao lại có thể bình thản như vậy? Hận của cậu đâu? Sự lạnh lùng của cậu đâu? Vì Đồng Đồng à? Sợ tôi lại mang con đi mất sao? Cậu thật sự chịu nhục! Chính tôi nhẫn tâm làm cho con của cậu lại mang cái danh con tư sinh, chẳng lẽ cậu lại bỏ qua? Tiêu Hà, mặc kệ cậu xuất phát từ mục đích gì, tôi cũng sẽ không để cậu toại nguyện! Bắt đầu từ ngày tôi rời đi, chúng ta đã là người xa lạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
MẠC NHẤT, CHÂN TRỜI GÓC BỂ TÔI QUYẾT TÌM ĐƯỢC EM!
General FictionPhải nói rằng đây là một câu truyện đem đến cho người đọc nhiều suy ngẫm. Không có nhiều tình tiết éo le, câu truyện khá là nhẹ nhàng, đoạn cuối truyện có một tí xíu ngược, nhưng cũng vẫn rất nhẹ. Đơn giản là một cô bé mồ côi gặp được một cậu bé khô...