Trong gian phòng hồi phục cấp cứu đặc biệt Tử Hiên khẽ cầm lấy rồi hôn thật nhẹ lên bàn tay gầy xanh của Trương Ngữ Cách. Lúc này đây tim cô đang đau vô cùng , nó cứ nhói lên từng hồi đầy oán trách... Tại sao cô lại không bảo vệ được nàng, để nàng bị tổn thương nữa thế này. Không biết khi tỉnh lại, phát hiện ra không còn bé con nữa nàng sẽ thế nào đây.
Nghĩ đến khi nhìn thấy dòng máu đỏ thẫm chảy xuống người nàng, lòng cô lại đau như cắt.
Chắc chắn lúc chưa ngất đi vợ ngốc của cô đã rất đau đớn ... Và cả bé con nữa . Tử Hiên buồn thương mang theo đôi mắt xót xa khẽ nhìn chằm chằm vào bụng nàng...Bàn tay không tự chủ mà chạm nhẹ vào đó...Nơi này mấy hôm trước cô còn tranh thủ lúc nàng đang ngủ mà hôn nhẹ lên đó , rồi thủ thỉ nói chuyện với nó rất lâu... Nhưng giờ đây tất cả đã không còn nữa rồi. Cô đã không thể bảo vệ được bé con của mình ...Thôi vậy ! Cô muốn hôn lên đó lần cuối để tạm biệt đứa con xấu số của mình... " Lần sau con lại đến đầu thai cho ba mẹ nữa nhé! Ba hứa lúc đó ba sẽ bảo vệ hai mẹ con thật tốt, sẽ không để mẹ con rời xa ba nửa bước nữa... Tạm biệt con yêu" nghĩ đến đó cô khẽ nuốt nước mắt vào tim , rồi nhẹ nhàng vén áo nàng lên , chuẩn biệt tạm biệt bé con của mình...
Nhưng khi vạt áo vừa vén lên , ngay lập tức đôi mắt cô bỗng chốc từ đau buồn , xót xa... Chuyển sang phẫn nộ đầy căm giận... " Cái gì thế này? Tên khốn nào đã làm việc này. Ta thề! Ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!!!" tay cô run rẩy chạm vào bụng nàng, mắt đỏ gay không biết đau đớn hay tức giận nhìn chằm chằm vào vết bầm tím trên bụng nàng... Rất nhiều , nhiều đến nhức mắt... Nhiều đến mức con ác qủy trong cô như muốn trỗi dậy... Im lặng xem xét những vết thương còn lại trên người nàng xong... cô không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng xanh xao gầy yếu của người đang mê man trên giường , thỉnh thoảng lại nhíu mày , nhăn mặt đầy đau đớn , lo sợ ... Thấy nàng như vậy tim cô nhói đau từng hồi.
- Lạc xin lỗi ! Là do Lạc không tốt để em xảy ra thế này! Lạc lại thất hứa với em một lần nữa rồi... Xin lỗi.
Ôm lấy nàng vào lòng , tâm chí cô đang hỗn loạn từng hồi , nỗi đau xót dằn vặt khiến cô như phát điên .....cô đã vô hình quên mất rằng , khi nàng tỉnh lại sẽ phải đối mặt với nàng thế nào đây... Một người dễ bị tổn thương như Trương Ngữ Cách liệu có thể chịu nổi đả kích này không? Đấy là còn chưa nói đến nàng đang giận cô và đang dần đánh mất đi niềm tin vào tình yêu của mình... Thứ vô cùng quan trọng để có một tình yêu vững bền.
----------------------------------------
Từ Tử Hiên mang khuôn mặt lạnh lùng sát khí , bước từng bước dài mạnh mẽ về phía căn phòng " Máu" . Trong lòng cô lúc này đang tràn ngập , hận thù và chết chóc. Cô sẽ bắt bọn chúng phải trả giá gấp trăm nghìn lần. Nợ máu phải trả bằng máu.
"RẦM"
Mở toang cánh cửa cẩm thạch , được làm y như một bức tường , nếu người ngoài bước vào sẽ không thể nào biết được đó là cánh cửa...
- Cô Chủ!
- Ưm. Người mang đến chưa?
- Dạ ! Rồi ạ!
- Mang chúng vào đây??
- Dạ ! Mang chúng vào.
--------------------------------
Thi học kì như sh*t ấy, tạch luôn hóa, lý, địa.....chán đời quáaaaaaaaaaa
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver][Lạc Chương] Vợ ngốc ah! Em trốn được tôi sao?
FanfictionTác giả: Mẫu Đơn Tiên Tử Thể loại: fanfiction Tình trạng: Hoàn