Chương 11

5.2K 89 0
                                    

An Hân Phỉ không chịu nổi được nữa liền hôn mê, Cao Đạm cẩn thận ghém góc chăn cho cô rồi vào bếp nấu cháo trắng, nếu lát nữa cô tỉnh còn có cái để lót dạ dày. Sau đó anh bê laptop ngồi dựa trên giường đọc luận văn y học, thi thoảng ngó qua xem săn sóc cô.

Đến khi cô tỉnh lại, đã là xế chiếu.

"Tỉnh rồi, uống nước đi" Cao Đạm bỏ laptop xuống, đỡ cô ngồi dậy, kê gối sau lưng cô, đưa ly nước ấm ra.

Cô cầm ly nước, nhìn ngoài cửa sổ màn đêm đang dần buông xuống "Đã tối rồi"

"Ừ, em ngủ cả một buổi trưa, có thấy khá hơn chút nào không?"

"Ừm" uống thuốc rồi ngủ một giấc quả nhiên tốt hơn.

Anh sờ sờ trán cô "Hạ sốt rồi"

"Đói bụng đi, anh nấu cháo cho em rồi, uống một chút, hửm?"

"Được"

Cao Đạm vào phòng bếp, múc một bát nhỏ đầy ụ cháo trắng thanh đạm, An Hân Phỉ muốn cầm lấy lại bị anh bỏ qua "Em còn yếu, anh đút cho em"

"...."

Anh múc một muỗng rồi thổi thổi thử độ ấm để không làm bỏng miệng An Hân Phỉ - vừa nói vừa đút cho cô "Ngoan, há mồm" - ngữ khí sủng nịch như nói với một đứa trẻ con.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng vẫn rất nghe lời hé miệng ăn hết chỗ cháo anh đút.

Một chén cháo thấy đáy, Cao Đạm Lấy khăn giấy lau lau miệng cho cô "Vừa rồi mẹ vợ gọi điện bảo ba ngày nữa về nhà, muốn chúng ta ăn cơm"

"Em muốn đi về sao?" Anh đem quyền quyết định giao cho cô.

An Hân Phỉ nghĩ nghĩ "Trở về đi" chẳng lẽ cả đời lại có thể không qua lại với nhau?

"Được" Cao Đạm vuốt vuốt tóc cô "Vừa mới ăn xong, đừng nằm xuống, anh đỡ em đi lại một chút?"

Cô cười, xua xua tay "Em không sao" cô vưag mới hạ sốt, có chút đắc ý vênh váo, xốc chăn lên nhảy tót lên giường, cảm giác choáng váng lần nữa kéo đến. Cao Đạm muốn cùng ai đó thân mật tiếp xúc, một tay đem cô ôm trong lòng, búng búng mũi cô "Bé hư không nghe lời"

Buổi tối hai người đi ngủ rất sớm, ngày hôm sau Cao Đạm dậy sớm ra ngoài chạy bộ, lúc trở về vẫn còn thấy bạn An Hân Phỉ đang ăn vạ trên giường.

Anh nhìn bộ dạng vợ yêu nhà mình giống hệt con mèo con cuộn thân hình nhỏ nhắn chôn trong chăn, tim tựa như bị mèo cào, ma xui quỷ khiến cũng cởi quần áo nàm lên giường.

Tìm được nguồn nhiệt, An Hân Phỉ còn say sưa mơ ngủ liền dựa sát chui vào trong lồng ngực rộng lớn của anh.

Anh vui vẻ ôm cô, cứ như vậy nhìn thiên hạ bé bỏng trong lòng.

Hai người ôm ấp tới giữa trưa, dậy ăn cơm, mang lễ vật về nhà mẹ đẻ.

Lan Di cùng ông An Chí Quốc không còn ở trong tiểu khu cũ nữa, đã dọn tới toà cao tầng vừa xây xong đầy đủ tiện nghi, Cao Đạm cấp đủ tiền cho họ quả rất khá...

"Ai da, các con về rồi, mau vào nhà, ông Chí Quốc à, Phỉ Phỉ cùng Cao Đạm tới rồi" bà Lan Di nhiệt tình hoan nghênh hai người vào nhà.

"Mau ngồi, mau ngồi, đều là người một nhà cả, đừng khách sáo" "Cao Đạm uống cái gì, cà phê hay trà?" Ông An Chí Quốc vẻ mặt vui vẻ chiêu đã Cao Đạm, An Hân Phỉ nhìn quanh đánh giá căn phòng được trang hoàng, xem ra bọn họ sống rất tốt.

"Bố không cần khách khí"

"Phỉ Phỉ, vào đây một lát" Lan Di cười hướng cô vẫy tay.

"Được" cô liếc nhìn Cao Đạm, anh cầm tay cô, sự mờ ám này ông An Chí Quốc thu hết vào mắt, xem ra con gái cũng không tệ lắm, ông an ủi mình như vậy.Lan Di lôi kéo cô trở về phòng, đóng cửa lại, hạ giọng hỏi "Phỉ Phỉ à, các con không có cái kia?"

"......"

"Đừng trách mẹ nhiều chuyện, Cao Đạm nó hơn con hơn mười tuổi, nó...." Lan Di lo lắng nơi đó của anh không xài được, sau đấy không đẻ được con thì mình mất cả người lẫn của.

An Hân Phỉ nhíu mày, trong lòng đã không vui, trên mặt lại miễn cưỡng giữ nụ cười "Mẹ thật lo xa, có lẽ không lâu nữa sẽ có cháu ngoại để bế

"Không còn việc gì thì con ra ngoài trước"

"Ờ... Được... Được"

Chỉ lát sau, An Tử Nguyện tan học về đến nhà, nó ngồi xe bus của trường, đưa thẳng về đến tận cửa nhà.

Lan Di kéo An Tử Nguyện đến trước mặt Cao Đạm "Tử Nguyện à, đây là anh rể, mau chào đi con"

"Anh già như thế, là chú rồi"

"Con sao lại là cái đứa không hiểu chuyện như vậy, đây là chồng của chị hai, phải kêu anh rể" Lan Di cùng ông An đều xấu hổ, quát lớn nó vài câu.

Cao Đạm xua xua tay "Không sao cả"

An Hân Phỉ bỗng hối hận vì về nhà, lúc ăn cơm ở dưới bàn trộm nắm tay Cao Đạm, anh cầm lại tay cô đưa cho cô một nụ cười, ý bảo mình không sao.

"Tiểu Phỉ phòng con mẹ đã dọn dẹp rồi, đêm nay ở lại đi"

"Không được, ngày mai con cùng Cao Đạm phải đến thành phố C (*), đêm nay phải về dọn hành lí"

(*) tác giả viết là thành phố C

Lan Di nghe thấy chỉ có thể từ bỏ, ăn cơm xong, hai người đi về nhà.

Lên xe, Cao Đạm như cũ thắt đai an toàn giúp An Hân Phỉ, đang khi muốn rút tay về, cô kéo tay anh lại "Rất xin lỗi"

Anh nghiêng mình nhìn cô "Vì sao phải xin lỗi?"

"Em không biết An Tử Nguyện sẽ — "

Anh cắt ngang lời cô "Rồi, anh không để bụng, thật sự, anh chỉ có để ý cái nhìn của em thôi"

"Em thấy anh già sao?"

"Không.... Không có..." cô thật sự không thấy vậy.

"Vây được rồi" "Thật ra, kể cả em thấy anh già anh cũng có biện pháp"

"Biện pháp — Cái gì cơ?"

Anh bỗng nhiên sáp lại gần cô, cười đến tà mị "Làm em không xuống giường được"

"......"

"Haha, về nhà thu dọn hành lí nào"


Vợ nhỏ mang thai hộ của đại thúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ