Giọng nói không thể quen thuộc hơn được nữa.
Trì Vi nương theo ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, đưa mắt nhìn anh.
Khuôn mặt tuấn tú chìm trong bóng tối, con ngươi đen láy.
Anh nhìn cô chằm chằm, áp xuống gần sát mặt cô:
-Vi Vi, chỗ đó không thể đá.
Anh giữ lấy bắp đùi của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười xấu xa:
-Em còn cần dùng tới nó đấy.
Nhìn dáng vẻ vô cùng lưu manh của anh, Trì Vi chợt nhớ tới đêm mưa vào ba năm trước, khi Lục Chi Châu hôn cô, cũng nở nụ cười lưu manh như vậy.
Từ trước tới giờ nhân duyên của Lục Chi Châu với phụ nữ luôn rất tốt, lúc hẹn hò với anh, Trì Vi đã nhìn thấy không dưới một lần hình ảnh nữ sinh gửi thư tình cho anh.
Lúc đó Trì Vi cũng chưa chín chắn như bây giờ, thỉnh thoảng cũng sẽ nổi máu ghen tuông, đùa giỡn như nữ sinh bình thường. Có lần đi xem phim cùng Lục Chi Châu, một cô gái xinh đẹp tới chỗ hai người bắt chuyện, Lục Chi Châu lập tức ngoay ngoắt 180 độ, không còn giữ thái độ lãnh đạm lạnh lùng nữa mà quay sang trò chuyện vô cùng vui vẻ với nữ sinh kia.
Trì Vi ăn giấm chua, quay người đi ra khỏi rạp phim, tay cầm dù đi trước một mình.
Lục Chi Châu gọi mấy tiếng cũng không thấy cô trả lời, nhanh chóng chạy theo đuổi kịp, rõ ràng là biết nhưng vẫn cố hỏi:
-Em ghen à?
Thấy anh hỏi như vậy, Trì Vi càng tức, hất tay anh ra chạy về phía trước.
Chạy được mấy bước, cổ tay bị nắm lấy, Lục Chi Châu kéo cô vào con hẻm nhỏ bên cạnh, xoay người đè cô lên tường.
Ô rơi xuống đất, anh trở thành người che mưa cho cô.
Từng giọt nước mưa to như hạt đậu rơi trên người anh, làm ướt cả áo sơ mi. Trì Vi có chút đau lòng nhưng vẫn nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn anh, rõ ràng vẫn đang tức giận.
-Đấy là cháu gái anh.
Anh giải thích: "Chỉ nhỏ hơn anh 2 tuổi, nên không muốn gọi anh là chú."
Trì Vi nghe xong, cơn ghen cũng biết mất, trong mắt đều là đau lòng và tự trách.
Cô khom người muốn đi nhặt ô, cổ tay lại bị Lục Chi Châu giữ lại thật chặt.
Giây tiếp theo, anh cúi đầu phủ kín môi cô, hôn đến quên hết xung quanh.
Lúc đó anh trong sáng lại ôn nhu, ngay cả hôn cô cũng rất dè dặt đấy.
Hiện tại lại anh càng chững chạc trưởng thành, nhưng trong tình yêu lại càng ngày càng lớn mật, bạo dạn.
Chính là kiểu mặc quần áo vào thì là một bộ dạng cấm dục, cởi quần áo ra chính là cầm thú.
Chân Trì Vi bắt đầu hơi ê ẩm, giơ tay đẩy nhẹ anh:
-Anh buông em ra chút.
Lục Chi Châu sao có thể buông cô ra chứ, kéo hai chân cô quặp lấy hông mình, ôm cô đi tới mép giường.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Nhớ Em, Yêu Em, Cưng Chiều Em - Ngôn Tiêu Băng
Lãng mạnTruyện: Nhớ em, Yêu em, Cưng chiều em Tác giả: Ngôn Tiêu Băng Nguồn: Đường Bộtt Edit + Beta: Vựa Khoai Họ Đường Banner: Vựa Khoai Họ Đường Số chương: 48 Tags: Hiện đại, sủng, showbiz Văn án: Trì Vi làm diễn viên quần chúng 3 năm, cuối cùng đến năm t...