Bầu không khí giữa Tiến Dũng và Đình Trọng ngày càng kỳ lạ, nhất là sau cái đêm cậu cuốn gói ra khỏi nhà anh Dũng.
Nói né tránh thì cũng chẳng phải hoàn toàn, chỉ là Tiến Dũng đã rất lâu không nghe được những câu chửi mơi đòn của Đình Trọng, chẳng nghe được tiếng em nó chém gió với đám anh em cây khế, và cả cái lấc cấc khi nói chuyện với anh. Hình như anh đã làm điều gì đó sai trái lắm?Cái sự ngượng ngùng đó có lẽ sẽ tiếp tục trong rất nhiều ngày tới, nếu một buổi chiều trời không đẹp cho lắm, Đình Trọng không lên cơn lôi cổ anh hàng thịt ra bãi đất trống đập cho vài phát.
"Anh rốt cuộc là không có trái tim hay ngu ngơ đến mức không thấy được bao nhiêu cố gắng của em chỉ để trở thành người tốt hơn trong mắt của anh? Em làm đến thế, em thay đổi gần như toàn bộ tính cách của mình, thế mà anh vẫn chẳng có chút cảm giác gì sao?"
"Anh thấy hết, anh hiểu hết..."
"Anh thấy, anh hiểu và anh đứng nhìn em như thằng ngu diễn trò mê trai cho anh xem? Khôn như anh quê em xích đầy."
"..."
"Sao? Em nói đúng quá à? Tất cả những gì anh cần làm là bảo có hoặc không thôi mà? Được tỏ tình mà cứ ậm ừ không dứt khoát thì đéo bằng con cún anh ạ."
"Trọng, nghe anh nói. Anh chưa bao giờ có ý định tổn thương em, chỉ là có rất nhiều thứ đến cả bản thân anh cũng chẳng thể phân biệt rạch ròi. Anh nghĩ anh cần thời gian."
"Một ngày, một năm, hay cả đời?"
"Nếu anh nói là cả đời?"
"Em đợi anh cả đời."
"Nếu câu trả lời chẳng phải là điều em mong đợi?"
"Chẳng sao. Ít nhất anh cũng đã cho em một câu trả lời rõ ràng."
"Đừng như thế!"
"Kệ mẹ em!"
Rồi Trọng rảo bước đi, để lại một mình Tiến Dũng đang trầm tư trong buổi chiều đầy gió.
Buổi chiều ba năm trước có lẽ cũng xấu trời như thế này.
Chàng thanh niên trẻ Tiến Dũng cúi gằm mặt, lê từng bước chân nặng nề ra bến xe tìm chuyến xe khách cuối cùng về quê. Kể cũng buồn cười, cái người đã cùng anh bước qua tuổi 17, bước qua cả những ngày tháng trên giảng đường đại học, người từng hứa sẽ cầm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất cuối cùng lại là người công khai bí mật của anh cho công ti biết nhằm tránh khỏi nghi ngờ của cấp trên về tin đồn một nhân viên "có bệnh". Ở cái thời đại mà giới tính vẫn còn là vấn đề nhạy cảm như lúc đấy, việc một nhân viên "có bệnh" là thứ không bao giờ được phép xảy ra nhằm giữ cái danh tiếng hão huyền của công ti nọ. Thế là chỉ trong một buổi chiều anh đã mất tất cả. Mất đi sự nghiệp mà bố mẹ vẫn luôn mong đợi, mất đi người mình vốn đặt hết tâm can để yêu thương và tin tưởng, cũng như dần dần quên đi cách mở lòng đón nhận những yêu thương khác. Buồn cười mà, buồn đến mức chẳng khóc được thì cứ phải cười đi thôi.Trọng như một tia nắng bất chợt chiếu xuống cái nội tâm tăm tối của anh, chỉ là anh sống trong bóng tối quá lâu, lâu đến mức nhìn ánh sáng kia cũng có phần chói mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[0421] Như Cái Chợ
FanficVì đây là câu chuyện xảy ra ở một cái chợ. Một cái chợ có anh hàng thịt nhiều múi và thằng bảo kê không yêu anh hàng thịt cho lắm.