-story 7-

245 41 8
                                    


Taehyung thức giấc vào lúc bốn giờ sáng. Chẳng biết sao nữa, có lẽ là hôm nay anh có cảm giác không muốn ngủ. Rời khỏi chiếc giường ấm áp kia, anh nhớ mang máng là hình như đêm qua anh đã mơ thấy gì đó, nhưng rồi lại quên sạch bởi tiếng chuông báo thức nơi điện thoại.

Hôm nay là ngày 24...

Mặc một bộ quần áo công sở chật chột và khó chịu so với một người thích sự thoải mái, phóng khoáng như anh. Đúng vậy, Taehyung chính là một nhân viên văn phòng, đúng hơn thì là một kế toán cho một công ty lớn trong thành phố. Nói cho sang mồm vậy thôi chứ thực ra lương cũng chẳng đáng là bao, chỉ đủ sống cho qua ngày và dư một chút tiền tiết kiệm gửi cho gia đình đang ở quê. Rồi cứ thế, anh làm một bữa ăn sáng khá tạm bợ với bánh mì tươi và một chút phô mai, chạy ra khỏi nhà với hi vọng sẽ không trễ chuyến xe buýt sáng đến công ty.

Trên đường đến bến xe, thật không may mắn một chút nào khi có một kẻ lạ đâm trúng vào người anh. Cả hai cãi nhau rất to, ai cũng đến xem, nhưng rồi cũng chẳng có ai ra can ngăn hai con người kia. Tiếng chuông báo thức kêu lên trong cuộc cãi vã. "Thôi xong, trễ xe buýt rồi!" - Taehyung chửi thầm, bỏ dở cuộc cãi nhau vớ vẩn kia, đuổi theo chiếc xe buýt vừa rời khỏi bến xe ngay trước mắt.

Để không bị muộn giờ thì anh đã buộc lòng phải thuê một chiếc taxi đến công ty. Nhưng trớ trêu thay, có một tai nạn ngay trên đường đi. Tất cả phương tiện đều phải dừng lại. Đồng hồ đã điểm sáu giờ ba mươi. Anh đành phải bỏ lại chiếc taxi kia mà chạy bộ đến công ty một cách nhanh nhất có thể. Nhưng khi đến nơi rồi, tình thế còn oái oăm hơn: THANG MÁY HỎNG. Và thế là anh phải đi bằng cầu thang bộ từ tầng một đến tầng bảy, trước khi ông trưởng phòng khó tính trừ hết lương tháng này của anh.

Đến được tầng bảy có lẽ cũng là một kỉ lục đối với anh rồi. Hai chân anh như muốn rã rời, chẳng còn chút sức lực nào để thở, nằm vật ra sàn. Vừa đúng lúc đó, cô nhân viên lau dọn đổ xô nước lên sàn khiến anh ngã bị trượt chân. Không còn gì thê thảm hơn ngoài hai từ 'ướt nhẹp'. Đã vậy hôm nay anh lại không đem theo quần áo dự phòng, đành phải gọi điện thoại cho cô bạn đồng nghiệp cho mượn máy sấy, thực sự quá đen đủi mà...

Ngồi trong nhà vệ sinh sấy chiếc áo sơ mi trắng cho khô, cũng may là lúc đấy họ không đổ nước lau sàn, nếu không chắc anh không dám vào làm mất. Đang sấy ngon ơ thì tự dưng anh trượt tay, làm rơi thẳng chiếc máy sấy vào bồn cầu. Chiếc máy ngừng hoạt động, anh vò đầu bứt tóc, hôm nay là ngày quái gì mà anh xui xẻo vậy. Anh đành lặng lẽ mở ví, lấy tiền tiết kiệm trả lại cho cô bạn kia...

Quăng chiếc máy sấy vào thùng rác, anh ngồi xuống bàn làm việc với một tâm trạng vô cùng mệt mỏi. Không rõ ông trưởng phòng đáng ghét đã đi đâu, chỉ thấy để một sấp hồ sơ thật cao, và bắt anh phải làm xong trước hai giờ chiều nay. Thôi xong, đi tong giờ nghỉ trưa rồi còn đâu...

Nhờ đồng nghiệp mua một hộp cơm, anh tự thưởng cho mình sau bốn tiếng làm việc vất vả. Nhưng rồi, anh lỡ làm rớt thức ăn xuống sàn. Đang cúi xuống nhặt đồ ăn lên thì một núi dây dợ, điện thoại, tai nghe cùng chồng hồ sơ rơi hết xuống đất. Bực bội, bỏ hộp cơm vào thùng rác một cách không thương tiếc, anh nhặt những thứ đang vương vãi trên sàn, tiếp tục làm việc với một cái máy và tâm trạng không thể nào bực bội hơn...

"roommate -» winter's tale |RM&V| enjoy"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ