Ngọn đuốc tắt ngóm, không gian vốn tranh tối tranh sáng bỗng dưng tối đen như mực. Tôi sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, cây đuốc suýt nữa tuột tay rơi luôn xuống đất.
Trợ lý Lương còn nhát hơn tôi, lập tức hét lên, nhanh chân bỏ chạy. Chạy được vài bước bỗng nghe "bịch" một tiếng, chắc là đụng phải vật gì, đau quá mà khóc ầm lên.
Tôi lấy bật lửa châm lại ngọn đuốc soi soi cây đuốc, thấy phần trên ngọn đuốc vẫn chưa cháy hết, không hiểu sao lửa lại tự dưng vụt tắt. Có khi nào là do gió thổi? Nhưng trong cái hang này thì lấy đâu ra gió?
Lão Dương hả hê nói: "Lão Ngô, tay nghề của cậu chẳng ra sao cả. Ngọn đuốc này cũng quá tệ, nói tắt là tắt, hại tôi nhảy dựng lên"
Tôi mắng: "Mẹ nó cậu lắm mồm vừa thôi, rảnh rỗi cười nhạo tôi sao không đi xem trợ lý Lương thế nào, đừng để hắn ngã vào đống xác chết." Nói rồi tôi châm lại cây đuốc, vừa giương cao đã thấy trợ lý Lương đang ngã lên một bộ hài cốt, xương cốt tức khắc vỡ vụn ra.
Tôi vội tới gần đỡ gã dậy, chỉ thấy mặt gã tái nhợt, xem ra đã sợ hãi đến cực độ rồi. Lão Dương vỗ vai gã: "Sư gia, anh đùa chúng tôi à? Lá gan bé như thế này mà còn muốn vào đấu."
Trợ lý Lương thấy ngọn đuốc đã được châm lại mới thở phào: "Hai.....hai người đừng hiểu nhầm, không phải tôi sợ bóng tối mà do ban nãy, con mẹ nó, cứ như có thứ gì đó thổi một hơi lạnh ngắt sau gáy tôi. Tôi cứ nghĩ là có bánh tông nhào ra, sợ đến hết hồn."
Lão Dương cười to: "Khí lạnh gì cơ? Tôi thấy có mà mồ hôi lạnh từ cổ anh toát ra thì có, bánh tông ở sau lưng người không cắn cho một phát mà còn thổi khí, mẹ nó chứ, ông nghĩ bánh tông đều là tiểu thư khuê các hay sao?"
Tôi cũng nói: "Đúng đó trợ lý Lương, anh nên bình tĩnh một chút đi, đừng thần hồn nát thần tính."
Trợ lý Lương thấy chúng tôi không tin liền nổi nóng, ho khan một tiếng: "Hai.....hai anh nhất định phải tin tôi. Vừa rồi chắc chắn có người đứng sau gáy tôi thổi khí, mẹ nó chứ cảm giác thật rợn gai ốc. Tôi thấy nơi này không chỉ có ba chúng ta, nhất định còn có thứ khác nữa."
Tôi nhìn vẻ mặt của gã, lại nhớ tới ngọn đuốc ban nãy tự nhiên tắt ngúm, bỗng cảm thấy lời của trợ lý Lương cũng không phải bịa đặt hoàn toàn. Cây đuốc không thể mang so với ngọn nến, phần đầu nếu chưa bị đốt rụi thì rất khó tắt, chuyện xảy ra vừa rồi nhất định là có vấn đề. Hơn nữa ở một nơi thế này, người ta cũng nên cẩn thận một chút.
Nghĩ vậy, tôi liền liếc mắt ra hiệu với lão Dương, ý bảo mình cứ đi xem cho chắc ăn. Hắn gật đầu, chúng tôi liền rút súng ra, một trước một sau tiến về chỗ trợ lý Lương đứng lúc nãy.
Chỗ trợ lý Lương đứng ban nãy, cách chưa đến một mét về phía sau là một khối tượng đá, phần đầu đã khô quắt, tuyệt đối không thể thổi khí được. Nơi duy nhất có thể ẩn nấp chính là ngay sau lưng người đá.
Tôi và lão Dương cẩn thận bước qua, trước hết dùng ngọn đuốc thăm dò một chút sau đó nghiêng đầu liếc qua, chỉ sợ có thứ gì đó lao đến, sau đó lão Dương nhảy bổ ra, kêu to: "Giơ tay lên."
BẠN ĐANG ĐỌC
Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 3
Mystery / ThrillerĐạo mộ bút ký - 盗墓笔记 Quyển 3 Tần Lĩnh thần thụ - 秦岭神树 Tác giả: Nam Phái Tam Thúc - 南派三叔 Chuyển ngữ: Thủy Đạm Nguyệt group Thể loại: Bí ẩn, phiêu lưu mạo hiểm, kinh dị. Nhà xuất bản: Hữu nghị Trung Quốc, Văn nghệ thời đại, Văn hó...