Oneshot 5: Một điệu nhảy

526 46 16
                                    

(P/s: bài hát này sẽ có liên quan rất nhiều đấy. Mà hôm nay cho phép mình làm tý cameo nha?)

Hello, xin chào, phải đấy, mình đang nói chuyện với bạn đấy, tất nhiên không phải là "Break the 4th wall" như cái gã Deadpool nhây bựa kia đâu. Bởi mình là người viết ra những câu chuyện tình của họ mà :3

Dù sao thì, hôm nay có hơi đặc biệt một chút, spoil nhẹ: lần này sẽ là một câu chuyện cổ tích.

Êy êy, đừng hiểu lầm là truyện về các công chúa Disney bánh bèo nhé, Peter trong lòng mình không đến mức độ đấy đâu :<

Tào lao quá.....
Quay về vấn đề chính nào.

Điều cần chú ý khi đọc truyện :
- Đây là một ý tưởng 100% hư cấu và (vẫn) không phải là câu chuyện về Spider-man và Deadpool. Chỉ có Peter Parker và Wade Wilson ở đây thôi :3

Ok, mọi người sẵn sàng nghe chuyện chưa? À đợi chút.... *lấy sách trên kệ xuống* Ok. Bắt đầu thôi:

Ngày xửa ngày xưa, có hai vương quốc láng giềng nọ bên cạnh nhau. Một bên đất nước tên là P, bên còn lại là W (au: quá lười để nghĩ ra những cái tên mĩ miều :v) . Ranh giới giữa hai đất nước chỉ là một đường bờ biển dài XXX km. Từ hồi xây dựng và thống nhất các mảnh đất với nhau, hai đất nước luôn xảy ra tranh chấp. Như kiểu là "Ờ ờ tôi thích mảnh đất này nên tôi chiếm đấy. Có ý kiến gì không?". Từ đó dẫn đến chiến tranh, đó là một lẽ tất nhiên.

Chiến tranh kéo dài qua nhiều thập kỷ, dẫn đến rất nhiều tệ nạn xảy ra. Nạn đói, trộm cắp, dịch bệnh hoành hành tăng theo cấp số nhân. Người dân của cả hai đất nước đều phải sống trong cảnh nghèo khó. Cho đến một ngày nọ....

Peter Parker, vị vua trẻ mới lên ngôi của đất nước P, đã chấm dứt chiến tranh bằng hiệp định cầu hoà và loại bỏ dần những tệ nạn nhưng chưa triệt tiêu hoàn toàn. Chính cậu cùng hầu cận và binh lính hộ tống cậu, đã đích thân đến đất nước W để đàm phán và đưa ra cách giải quyết cho tệ nạn chung của hai đất nước sau khi cầu hoà.

Lãnh chúa Wade Wilson, người cai trị của đất nước W, vốn nổi tiếng là người khó tính và tàn bạo, chỉ cần một lời nói cũng có thể quyết định quyền sống chết của người khác. Nhưng người dân vẫn luôn kính trọng gã bởi những chính sách cai trị hợp lý và có hiệu quả cải cách cao.

Khi hầu cận Peter gửi thư thông báo đến cho lãnh chúa, gã đã ra lệnh trang hoàng lại lãnh địa của gã bằng gam màu trắng sáng (như P/S), những cô hầu còn loáng thoáng xì xầm với nhau rằng "Lãnh chúa có vẻ rất mong chờ cuộc đàm phán này".
.
.
.
.
.
- Ta không cần giỏ hoa quả này để cầu hoà! - Lãnh chúa tức giận, đôi mắt xanh biếc trợn lên

Gã vứt giỏ hoa quả rơi xuống sàn nhà lát đá xa hoa, hoa quả rơi lăn lóc về tứ phía và các nữ hầu phải cuống quít nhặt lên để lại vào giỏ. Hầu cận của hai bên sợ lãnh chúa đến phát run. Duy chỉ có vị vua trẻ vẫn bình tĩnh, đôi mắt nâu sữa kiên định nhìn lãnh chúa, không nói câu nào
- Có phải đức vua tôi đây khinh vùng đất chúng tôi hoa cỏ héo khô, vùng đất cằn cỗi?

Peter nhìn lãnh chúa một lúc rồi từ tốn trả lời
- Đây là những loại hoa quả duy nhất còn tươi do ta tự tay chăm sóc và lựa chọn. Những người nông dân bây giờ đang sống trong hoàn cảnh vô cùng khốn khó, thậm chí còn phải huy động một khoản tiền lớn để ra tay cứu trợ các hộ gia đình ấy. Còn nếu ngài lãnh chúa không thích, ngài chỉ cần đồng ý ngừng chiến, còn giỏ hoa quả này, ta sẽ mang về.

[Spideypool] Những câu chuyện ngắn về Nhện nhỏ và Pun #2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ