- Không đi học? - Anh nhìn qua nhóc con nhà bên loay hoay ở vườn. Đứa nhỏ này chưa bao giờ mặc đồng phục, cũng chưa từng thấy gì có vẻ là đi học
- Anh Khanh, hì hì... em... em học cũng chẳng vào nổi mà....Hiểu Khanh không thích nó mãi thế này. Anh đã đến khu này ở hơn 1 năm rồi. Rõ ràng cả khu nhà ai cũng khá giả, chỉ có nhà nó nghèo mãi nghèo không lên được. Cha mẹ mất sớm, ở với ông bà... kể ra thì đáng thương thật...
Nhà anh ở bên cạnh nhà nó, nói đúng hơn là vườn nhà anh bên cạnh nhà nó. Một khu đất biệt thự trang khang đứng kế căn nhà xập xệ khiến ngôi nhà nhỏ ấy nhìn còn tồi tàn hơn cả. Nghe bảo lúc cha mẹ nó còn sống nợ tiền hàng xóm, nên chẳng ai yêu mến nổi đứa con bơ vơ này
- Phúc Di, con ra chợ mua giúp bà chút cà rốt đi, ăn cho sáng mắt con nhé
- Vâng, con đi ngay ạ~ - Đứa nhỏ quay lại nhìn anh nhe răng cười, rồi vẫy tay chào tạm biệtHiểu Khanh đứng bên kia hàng rào thở dài, một đứa trẻ đáng yêu thế này, chỉ vì sự túng thiếu của cha mẹ mà bị những người xung quanh bỏ bê
- Ông bà, cho con xin chút thời gian được không? - Anh đi qua vài bụi cỏ, gõ cửa căn nhà
- Khanh? Vào đi con_____________
Phúc Di ra ngoài chợ, cố lựa sạp bán cà rốt rẻ nhất để mua rồi tung tăng về nhà. Thấy anh trai hàng xóm ngồi bên trong, cậu nhanh chóng đi vào
- Con về rồi đây, anh Khanh?
- Phúc Di, con ngồi xuống đi
- VângBà nhìn ông một chút, nó thấy trong mắt bà ngân ngấn nước, chưa kịp hỏi han thì ông đã lên tiếng
- Tiểu Di, kể từ giờ con sang ở với anh Khanh đi
- Ơ... nhưng... tại sao?
- Ông bà muốn con có điều kiện sống tốt hơn, và được học tập như bao đứa trẻ đồng trang lứa chứ không phải cứ mãi làm vườn thế nàyDi Di cúi đầu, nó không muốn ai nhìn thấy nó đang chảy nước mắt đâu. Nó muốn ở với ông bà, dù điều kiện sống có là gì đi nữa... Đi học ư? Nó cần gì đến trường chứ? Nơi đó chẳng có gì thú vị cả
- Phúc Di, nghe lời ông bà, ráng học cho thành người đi con
- Vì sao chứ? - Giọng nó nhỏ như tiếng muỗi kêu, để nói ra câu này, nó phải cật lực nén đi cơn nấc - Con không cần đi học...
- Nếu em không đi học thì làm sao có thể sống tốt hơn chứ? Em định để ông bà mãi sống trong căn nhà nhỏ này sao? Đây là cách em báo đáp với ông bà của mình?
- Không phải... chỉ là... em không muốn xa ông bà... hức... - Cuối cùng vẫn không nhịn nổi, nó ngại ngùng dùng ngón trỏ gạt giọt nước mắt vừa rơi xuống. Con trai không được khóc!Khanh dùng tay vỗ vỗ lên lưng nó, rút chiếc khăn mùi soa trong túi áo ra đưa cho nó cầm lấy. Phúc Di có chút xúc động, đem khăn lau sạch nước trên mặt
- Di Di, con bình tĩnh, dù gì cũng nhà bên cạnh, mỗi ngày đều có thể qua gặp ông bà. Xem như bà xin con học được không?
- Bà... hức... con hiểu rồi.... hức... con nghe lời...
- Được rồi, ông vào dọn đồ cho conNó thừa biết ông khóc, nó thừa biết ông muốn giấu những giọt nước mắt đi. Ông bảo ông không mạnh mẽ, nhưng vì bà yếu đuối nên ông phải tỏ ra mạnh mẽ để bảo vệ bà...
