S3 [DK]

820 51 1
                                    

- Hức... anh hai, oa... nhẹ... ô... em đau..
- Sau này còn lén thức khuya đọc sách như thế nữa không Thác Kỳ? - Tuấn Duật vẫn không ngừng đánh, mặc cho em trai nhỏ khóc nấc lên từng tiếng
- Dạ không dám nữa.... oa... anh đừng đánh mà... ô...

Anh nhẹ nhàng bế em đặt ngồi lên đùi mình, chầm chậm lấy khăn giúp em lau nước mắt. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn bị khóc làm cho đỏ ửng cả lên rồi

- Tiểu Thác ngoan, anh đánh không phải vì anh ghét em, mà anh muốn em nhận ra lỗi của mình
- Em xin lỗi anh hai - Đứa nhỏ ôm ngang eo anh dụi dụi đầu
- Anh tha lỗi cho em. Để anh bôi thuốc rồi đi ngủ nhé
- Dạ... - Gật gật đầu, mắt lim dim rồi

Tuấn Duật đặt em nằm ngang đùi mình, cởi bỏ chiếc quần ngủ mỏng mà em đang mặc. Cũng không nặng lắm, mười mấy bạt tay đủ làm em sợ và đau rồi. Mông phớt hồng, sáng mai sẽ lành thôi

- Anh hai... ngủ với em...

Anh mỉm cười tắt đèn, đặt quyển sách đứa nhỏ đang đọc dở sang một bên rồi ôm lấy em vào lòng. Đứa nhỏ ngốc, anh chỉ mong em cứ mãi thuần khiết thế này

_____

- Hoành Thác Kỳ!

Tiếng quát to làm Kỳ Kỳ giật mình đánh rơi cả quyển sách đang đọc. Không xong rồi, anh hai là đang rất tức giận..

- Đứng dậy, nhanh. Em không muốn ngủ thì anh cũng không ép em ngủ nữa - Tuấn Duật bước đến xốc mền của em ra, từng lời nghiêm khắc đều khiến đứa nhỏ bất giác cay cay mắt

- Anh hai... em biết sai rồi.. anh hai đừng phạt tiểu Thác không ngủ mà.. hức... anh hai.. - Thác Kỳ bấu lấy gấu quần anh nhỏ tiếng nói, nước cũng đã dâng lên một tầng

- Ra góc đứng. Thích đọc sách thì anh cho em đọc, đứng đọc xuyên đêm, không cần ngủ nữa

Tuấn Duật mặc cho em đã chảy vài giọt nước mắt xuống cằm, anh bỏ ra ngoài trở về phòng. Em trai lên lớp 2 cực kì ham đọc sách. Đối với nhà khác có lẽ rất biểu dương tinh thần này. Anh không phải không tán thành việc em đam mê học hỏi sách, nhưng giờ nào ra giờ đó, nếu mê tới mức khiến bản thân ảnh hưởng thì anh cũng không đồng ý được

Năm nay là năm cuối cấp 3 rồi, việc học của anh không thể chểnh mảng. Do đó gần đây anh không để tâm đến em đọc sách nhiều thế nào, buổi tối cũng chẳng qua kiểm tra em ngủ chưa. Anh cứ cho rằng trận phạt lần trước đủ cho em biết sai, nhưng đến hôm nay mới nhận ra em không hề nghe lời

15 phút sau, Tuấn Duật quay lại phòng em trai. Đập vào mắt là một cảnh tượng khiến anh chẳng thể nặng lời nữa. Tiểu Thác một tay cầm sách, một tay liên tục chùi chùi nước mắt chảy dài trên mặt.

- Hức... anh hai...

- Biết sai chưa, Thác Kỳ?

- Dạ rồi mà... hức... anh hai..

- Sao?

- Em buồn ngủ... ư.. hức...

Tuấn Duật một phát ẵm em đặt lên giường. Dù gì em cũng chỉ mới 7 tuổi, ưu tiên sức khoẻ lên đầu tiên, chuyện phạt anh không vội. Quan trọng nhất vẫn là em biết sai

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 13, 2019 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

||TSUNAMER|| FORGET ME NOTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ