Từ sau khi Đường Huyền Tông chém Phong Thường Thanh, Cao Tiên Chi, liền bổ nhiệm lão tướng Ca Thư Hàn làm thống soái, trấn thủ Đồng Quan.
Phản quân An Lộc Sơn ở Lạc Dương rơi vào thế khó xử, cường công Đồng Quan nhiều tháng không được, nếu Quách Tử Nghi thật sự ở phía sau tập kích sào huyệt ở Phạm Dương thì trường loạn thế này đương nhiên sẽ kết thúc.
Nhưng mà, vạn vạn lần không nghĩ tới, Đường Huyền Tông cùng Dương Quốc Trung ở sau thế nhưng vì muốn mau chóng bình định chiến loạn liền hạ chỉ bức Ca Thư Hàn suất lĩnh hai mươi vạn đại quân ở trong Đồng Quan ra xuất chiến tập kích Lạc Dương.
An Lộc Sơn khổ sở chờ đợi nhiều ngày, chờ chính là một kết quả như vậy!
Ai cũng không nghĩ tới, tình thế đang tốt đẹp thế nhưng lại nghịch chuyển Càn Khôn trong nháy mắt. Ca Thư Hàn xuất binh Đồng Quan giao chiến cùng An Lộc Sơn, kết thúc với việc thảm bại, khiến toàn thiên hạ khiếp sợ!
Không quá một ngày, Đồng Quan bị An Lộc Sơn công phá, Tây Kinh Trường An cũng sắp bị chiếm đóng.
***
"Hôn quân!" Tử Thanh đứng trên đầu tường thành Tương Châu, nhịn không được mà hung hăng mắng.
Đồng Quan vừa bị phá, Trường An tất bị đánh chiếm, nếu chờ An Lộc Sơn quay lại tập kết binh lực tấn công Tương Châu thì tuyệt đối sẽ không chống đỡ nổi quá ba ngày.
Chuyện tới nước này, việc có thể làm chỉ có thể là bỏ qua Tương Châu! Đi tới Sóc Phương hội hợp với Quách Tử Nghi, sau đó mới lại mưu tính hậu kế!
Thở dài, Tử Thanh không thể nề hà đi xuống tường thành, trầm giọng phân phó tướng sĩ thủ thành: "Truyền lệnh chúng tướng, một ngày sau, toàn quân bắc thượng Sóc Phương!"
"Tuân lệnh!"
***
Bóng đêm thâm trầm, canh bốn.
Ngọn nến sắp tàn, ánh nến có chút mỏng manh.
Nhìn gương mặt Tử Thanh say ngủ, Nhã Hề mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai nàng, đau lòng nhìn vài lọn tóc bạc trên mái đầu, loạn thế đã hơn một năm này, nhất định nàng rất mệt, rất mệt phải không?
Lặng yên tựa sát trái tim nàng, Nhã Hề khẽ nhíu mi, phải lang bạt khắp nơi, bắc thượng Sóc Phương, lòng nàng nhất định không dễ chịu gì.
"Ngốc...đang làm gì thế?" Khóe miệng Tử Thanh khẽ cong, mở mắt ra, thâm tình nhìn Nhã Hề: "Trời sắp sâng rồi, nếu không mau ngủ một chút, ngày mai trên đường sẽ không ngủ được đâu."
Nhã Hề chỉ nhẹ nhàng lắc đầu; "Ta không nỡ ngủ, muốn nhìn nàng một lát."
Nâng gương mặt Nhã Hề, Tử Thanh ôn nhu cười: "Ta cũng hiểu, ngắm nhìn nàng thế nào cũng đều thấy không đủ..."
"Không đứng đắn." Nhã Hề ngượng ngùng cười, thản nhiên đón nhận ánh mắt Tử Thanh: "Tử Thanh, đừng mãi chuyện gì cũng một mình mình chống đỡ, được không?"
Tử Thanh khẽ cười: "Ta làm sao mà một mình gánh vác chứ? Nàng cũng đã giúp ta đó thôi, giặt y phục cho tướng sĩ, nấu cơm, băng bó vết thương, nếu không có nàng, ta tất nhiên không thể an tâm ở sa trường giết địch." Nói xong liền nắm chặt hai tay Nhã Hề, đau lòng nhẹ nhàng hôn lên, đôi môi lưu luyến vết chai trên tay nàng: "Ta tin rằng trường loạn thế này rồi sẽ qua đi, sẽ đến ngày nàng không cần phải đảo y bồng để giặt y phục nữa, không cần lại nhìn tháy những vết thương nhỏ máu nữa."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH][Edit Hoàn] Phù Sinh Nhược Mộng
Historical FictionTrở lại Đại Đường những năm khói lửa, từ một nhiếp ảnh gia bình phàm trở thành một dũng tướng đầu đội trời, chân đạp đất. Vì nàng mà người có thể đánh đổi tất cả. Khuynh tẩn thiên hạ cũng nguyện cùng nàng mười ngón tương khấu suốt một đời. Ở đâu có...