⚜️Chương 10⚜️

1.2K 41 1
                                    

Rennes Kerman hô hấp bỗng dồn dập...

"Ô... Đau chết mất... Đau quá..."

Ngay lúc vị công tước đại nhân vốn được cưng chiều đang không ngừng mà kêu đau, thì đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đó ẩm ướt ấm ấm đang trượt trên lưng hắn...

Công tước Dumas Wayne run lên!

Cái... Cái tên chăn ngựa thối tha này đang làm trò gì vậy?

"Thứ ẩm ướt ấm ấm" lướt từ bờ vai hắn xuống dưới, giống con bướm như có như không mà đụng vào, làm cho công tước Wayne trống ngực đập thình thịch, nhiệt độ trong cơ thể cũng tăng cao...

"Ư ư... Ngươi... Ngươi đang làm gì... Đừng ư..." Công tước Wayne không cách nào khống chế được mà phun ra những tiếng rên rỉ.

"Ta đang kiểm tra vết thương của ngươi..."

"Ở đâu... Có cái kiểu... Kiểm tra như vậy chứ... Ư ư..."

"Ngươi chưa nhìn thấy bác sĩ dùng ống nghe bao giờ sao?

Ô... Cái tên chăn ngựa thối tha! Làm gì có bác sĩ nào vô sỉ mà dùng "đầu lưỡi" để bắt mạch chứ.

Rõ ràng là tên sắc ma nhà ngươi thừa dịp ta gặp nạn mà đùa giỡn ta mà!

Cho dù vô cùng không muốn, nhưng tại sao lại cảm thấy thoải mái như vậy chứ?

Thoải mái đến... Cứng cả lên rồi!

Ô... Công tước Dumas Wayne, xem ra ngươi cũng bị tên biến thái này lây bệnh rồi!

"Ư ư... Tránh... Tránh ra..."

"Tránh ra? Công tước đại nhân là muốn ta đến bẩm báo với quốc vương bệ hạ chuyện tốt của ngươi sao?"

"A a a— đừng đi!"

"Ồ, là ngươi bảo ta đừng đi đó nha. Vậy ta sẽ dốc lòng mà tiếp tục giúp công tước đại nhân kiểm tra vết thương này nha."

"Ô... Ngươi là đồ ác ma... Đừng... Đừng liếm nữa..."

Dưới ánh nắng ban mai ấm áp.

Công tước đại nhân cùng tên chăn ngựa của hắn đang ở trên gường "làm việc" kịch liệt.

Tới giờ dùng cơm trưa, bởi vì không muốn tên chăn ngựa thối tha độc chiếm đồ ăn một mình, cho nên công tước Dumas Wayne không thèm để ý đến các thị nữ khuyên can mà kiên trì cố gắng đến phòng ăn.

Ơ, kỳ quái, cái tên chăn ngựa thối tha đâu?

Chẳng lẽ hắn không tới?

Chứng kiến bàn cơm trống rỗng, công tước Dumas Wayne không hiểu sao cảm thấy mất mát.

Hắn lớn tiếng la hét: "Mau mang rượu tới cho bổn công tước!"

"Nhưng mà..."

"Phản hết rồi sao? Ngươi dám không nghe lệnh của bổn công tước?"

"Chủ nhân bớt giận, chủ nhân bớt giận, nô tì đi lấy ngay."

"Không được phép đi."

Theo sau tiếng nói trầm thấp mê người, một bóng dáng cao lớn tuấn mỹ đi vào phòng ăn...
Đôi mắt của công tước Dumas Wayne sáng ngời.

-Lãng Đãng Tiểu Mã Câu-(Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ