Ta cho rằng sẽ bị mấy tên đại hán thô kệch lôi kéo vào, lại không ngờ người đến là hai tiểu cô nương mặc áo vải màu vàng, tướng mạo mặc dù không nhiều ít tinh xảo, nhưng đều là một bộ manh muội dễ khinh bạc, để cho ta thở phào nhẹ nhõm.
Hai nha đầu một người vén lên rèm kiệu hoa, cúi người thấp giọng nói hai câu với Lưu Khanh Nhan, liền dìu nàng đi ra. Nha đầu còn lại bước đến bên cạnh ta, nhẹ giọng nói: "Cô nương, đương gia mời các ngươi đi vào."
Ta xem nha đầu này khá hiền lành, liền hỏi: "Nếu ta không muốn vào thì sao?"
Nha đầu kia nhíu nhíu mày, có lẽ không ngờ tới một con cá chép bị bắt ném lên thớt đợi người làm thịt như ta, còn có thể kiêu ngạo mà chống lại. Nàng ta chỉ ngừng chốc lát, rốt cuộc dồn hết sức lực, vụng về giả bộ đanh đá lên: "Ngươi... ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Ở đây... ở đây không tới lượt ngươi nguyện ý hay không, hừ!"
Ta xem mặt nha đầu này hồng hồng tức giận, tâm tình không khỏi nhẹ nhõm chút ít: "Nguyên lai nơi này còn có tiểu nữ phỉ đáng yêu như vậy."
Ta đột nhiên cảm thấy tình cảnh hiện tại cũng không có gì đáng sợ, hết thảy đều là ý trời, cùng lắm thì chết thôi. Đối với người đã chết một lần như ta, chết so với sống còn dễ dàng hơn. Nghĩ vậy, ta tiến lên dắt tay Lưu Khanh Nhan, tay của nàng mềm mại không xương, có thể làm cho người cảm nhận được nàng đang khẽ run. Ta hiện tại mới ý thức được, nàng là một vị tiểu thư khuê các mười tám tuổi, từ nhỏ đến lớn sống trong khuê phòng, dĩ nhiên chỉ là một tiểu hài tử vừa lớn, cuộc sống hết thảy đều cần người chiếu cố, đối mặt nguy cơ cần người trấn an. Ta sống hai đời gấp đôi tuổi nàng, lẽ ra nên gánh vác trách nhiệm này.
"Đừng sợ, có ta ở đây."
"Ân, ta không sợ."
Lưu Khanh Nhan trầm thấp mà đáp lại, trên tay lực đạo cũng chặt một chút. Ta an ủi nàng, nàng khích lệ ta. Có lẽ bất luận đối mặt cảnh ngộ như thế nào, hai tâm hồn đồng cam cộng khổ cùng với nhau, liền sẽ có được sự kiên cường gấp bội.Tiếp nhận tất cả ánh mắt bất thiện của đám người, ta hiểu rõ, ta cũng không phải đối tượng chính. May mà còn có khăn voan che lấp, nên Lưu Khanh Nhan không thấy được cảnh tượng dở khóc dở cười bên ngoài.
"Đương gia, không bằng hôm nay liền cưới nàng, gạo nấu thành cơm, ngày sau cái kia Vương gia tiểu tử coi như đến gây rối, hắc hắc, cũng vô dụng thôi, nàng còn không phải chưa xuất giá đã thành áp trại phu nhân rồi, hắn dĩ nhiên cũng không muốn nữa."
"Hừ." Nữ đầu lĩnh khẽ nhíu mày, cũng không biết nàng đang nghĩ cái, từ trên tọa thượng đứng lên, nện bước về phía chúng ta. Nàng nguyên bản ánh mắt dán lấy ta, lúc này khẽ nhìn xuống, thấy ta đang dắt tay Lưu Khanh Nhan, liền dừng một chút. Ta thấy nàng khóe miệng câu cười, liếc nhìn Lưu Khanh Nhan, tựa hồ có chút hứng thú.
Nàng vươn tay đến, nhấc lên một góc khăn voan, mày đẹp khẽ nhướng: "Quả nhiên xinh đẹp động lòng người, không uổng công bổn trại chủ đoạt ngươi về." Nói xong, nàng đem khăn voan thả xuống, cũng không để ý Lưu Khanh Nhan vừa bị dọa đến cả người run rẩy, trở lại ngồi trên cái ghế da hổ cao cao tại thượng, tùy ý nói: "Tốt, các ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai thành thân."
YOU ARE READING
[BHTT][Edit]Phỉ điệp
General FictionThể loại: Xuyên không/ Cổ đại/ Tu tiên/ Ngọt sủng/ Điền văn/ 1x1/ HE Tựa gốc: 匪蝶 Tác giả:Nhất Khiêu Khiêu Đáo Sơn Ngoại Sơn 一跳跳到山外山 Nhân vật chính: Thường Vấn Hạ x Sở Phán Nương Sơn đại vương hồ điệp tinh bá đạo công x Chải đầu vương giả đứng đắn ng...