Chương 6-10:

231 6 1
                                    


Chương 6:

"Cầm áo giúp cho tôi là thế này à?"

"Tôi đền cho cậu cái mới."

"Có tiền là có thể tùy tiện vứt đồ của tôi à?"

Cố Cảnh Ngôn: "..."

Lâm Hành đưa áo cho Cố Cảnh Ngôn, "Cậu mang về giặt, sáng sớm mai tôi đến nhà cậu lấy."

Cố Cảnh Ngôn ôm quần áo: "..."

Lâm Hành liếc Thẩm Quân đang nằm trên đất, ánh mắt hờ hững trèo lên xe đạp, nheo mắt nhìn Cố Cảnh Ngôn, "Còn không đi?"

Tóc Lâm Hành rất ngắn, dưới ánh đèn đường còn hiện ra chút ánh đỏ. Đường nét khuôn mặt anh lạnh lẽo cứng rắn, cởi đồng phục học sinh, bên trong là áo thun đen, phác họa cơ bắp rất rõ ràng.

"Cám ơn cậu đã giúp tôi." Cố Cảnh Ngôn dời tầm mắt.

"Đừng suy nghĩ nhiều, Anh Tài chính là địa bàn của tôi, dám đến địa bàn của tôi kiếm chuyện, gặp tôi là cho chết."

Cố Cảnh Ngôn cúi đầu yên lặng nhét áo vào cặp, lúc lên xe phần lưng hơi cứng lại.

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Lâm Hành nhìn qua: "Bị thương à?"

"Không có."

Ồ, vậy cậu cứ không có đi.

Lâm Hành trèo lên xe đạp chạy như bay, buổi tối lúc tắm anh không tự chủ được nhớ đến cái lưng cứng ngắc của Cố Cảnh Ngôn. Anh da dày thịt béo không sợ đau, tiểu thiếu gia cũng không sợ à? Lâm Hành mặc áo may ô và quần cộc vào ngồi vào trước bàn học đốt một điếu thuốc. Khói lượn lờ dưới đèn, ngả người ra sau dựa vào ghế.

Cố Cảnh Ngôn là trai thẳng, mày đừng đùa nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Dập tắt khói, Lâm Hành lấy bài tập vừa làm ban ngày ra. Nhìn thấy bài Cố Cảnh Ngôn, một hồi lâu sau, thở dài. Đổi bài, đổi vở khác luôn.

Lâm Hành làm đến ba giờ sáng mới lên giường ngủ, hôm sau bị ánh nắng chiếu vào mắt đánh thức. Anh ở khu Thành Trung, dưới lầu là tiếng rao hàng náo nhiệt, hương bánh tiêu từ cửa sổ bay thẳng vào phòng. Lâm Hành duỗi cánh tay dài, đá phải lan can sắt, giường phát ra một tiếng cót két. Căn phòng cũ kỹ, vách tường cách đó không xa còn dán mấy tấm áp phích đã nhạt màu.

Dòng chữ "Năm 2000" cực lớn.

Đồng hồ báo thức đầu giường vang lên tích tắc, Lâm Hành đứng dậy đi rửa mặt. Chín giờ xuống lầu đạp xe đạp ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh bao, anh thắng gấp, mua sáu cái bánh bao thịt.

Bánh bao ở đây da mỏng thịt nhiều mọng nước, về sau chỗ này bị dỡ, Lâm Hành cũng chưa được ăn lại.

Cố Cảnh Ngôn rất thích ăn bánh bao của cửa hàng này.

Thiên Thịnh nằm trên con phố phồn hoa nhất thành phố C, thành phố này kinh tế vẫn chưa vực dậy, vẫn còn trạng thái trì trệ. Các tòa nhà cũng không quá cao, xe cũng không quá nhiều, nhìn đâu cũng thấy được mấy cái xe đạp cũ cọc cạch.

Lâm Hành đi đến nhà Cố Cảnh Ngôn, vì không để bị lộ tẩy, anh làm bộ không tìm được cổng ở bên ngoài hô một tiếng. Ở thời đại không có điện thoại di động, trò chuyện đều dựa cả vào tiếng la.

Rất nhanh trên lầu hai thò ra một cái đầu bù xù, Cố Cảnh Ngôn hình như mới vừa tỉnh ngủ, mặc một cái áo ngủ vàng nhạt. Tóc tai mềm mại hơi xoăn, tay Lâm Hành khoác lên tay lái, chân dài đạp đá cuội trên mặt đất, híp mắt nhìn.

Sao anh lại có thể đổ được nhóc cún con này chứ? Một người xinh đẹp như vậy, sao không đổ cho được?

"Lâm —— Lâm ca, tôi xuống đây."

(*) Từ lúc này, Cố Cảnh Ngôn đã gọi Lâm Hành là Anh Lâm (Lâm ca) giống như những người khác rồi, từ sau khi anh đánh nhau giùm ẻm, gọi theo kiểu sùng bái í, những người khác gọi là Anh Lâm (Lâm ca) cũng do sùng bái Lâm Hành. Nhưng mà để xưng anh-em bây giờ thì hơi thân mật quá, tình cảm vẫn chưa đi tới đâu nên riêng với Cố Cảnh Ngôn mình để nguyên cụm "Lâm ca" và vẫn xưng hô tôi-cậu cho đến lúc xác lập quan hệ nhé!

Lâm Hành đợi không tới một phút, Cố Cảnh Ngôn mở cửa, cậu vẫn mặc cái áo ngủ đó. Người cao mét tám, gầy gò lạnh lẽo, cổ áo hơi thấp, phần da thịt trắng nõn rơi vào tầm mắt.

Cố Cảnh Ngôn mười bảy tuổi, đẹp đến kinh người.

Cố Cảnh Ngôn sa vào đôi mắt lãnh đạm của Lâm Hành, đúng lúc ngưng lại, "Lâm ca?"

Lâm Hành đậu xe xong, suy tư: "Cậu ở nhà một mình?"

"Ừm."

Hai người một trước một sau lên lầu, đi qua vườn hoa lớn, bên trong là phòng khách. Phòng này Lâm Hành quá quen thuộc, anh bước vào cửa, Cố Cảnh Ngôn vội vã đi mở tủ lạnh, "Uống gì không?"

"Vai bị sao vậy?" Lúc Lâm Hành nhìn cậu bước đi hơi lắc lắc một bên vai, biết rõ còn hỏi.

"Không sao." Cố Cảnh Ngôn lấy ra một bình đồ uống, đặt trước mặt Lâm Hành, "Cậu ngồi đi, tôi đi lấy máy vi tính."

Lâm Hành túm cổ tay Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn đột nhiên sửng sốt, nhìn thẳng Lâm Hành.

Cố Cảnh Ngôn hơi gầy, xương cổ tay rất rõ ràng. Lâm Hành hơi dùng sức, Cố Cảnh Ngôn cũng không giãy dụa, chỉ khá căng thẳng, giọng cũng run rẩy, "Lâm —— "

Lâm Hành vươn tay chụp cổ tay áo Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn kinh sợ, giọng kẹt trong cổ họng, ánh mắt kinh ngạc. Lâm Hành cũng không tiếp tục, buông tay cười nhạo, "Cậu là con gái à? Đều là đàn ông mà căng thẳng cái gì?"

"Hả?" Đầu óc Cố Cảnh Ngôn trống rỗng.

"Vai bị sao vậy?"

"Không... Không sao."

Lâm Hành nhìn cực kỳ lưu manh, anh ngả lên ghế salon mở rộng chân, ngước mắt. Anh ngồi, nhưng là thái độ là từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn, "Cởi áo ra."

Cố Cảnh Ngôn: "..."

Đối mắt một lúc, Cố Cảnh Ngôn mở dây buộc áo ngủ ra, ý đùa giỡn trong mắt Lâm Hành dần dần tiêu tan, chỉ còn lại âm trầm. Thu chân lại, khuỷu tay đặt ở trên đầu gối.

"Lâm ca?" Cố Cảnh Ngôn không định cởi nữa, hơi lúng túng.

Lâm Hành đột nhiên đứng lên, Cố Cảnh Ngôn lui nửa bước liền bị Lâm Hành đè lên ngồi trên ghế salon.

Cố Cảnh Ngôn: "..."

Lâm Hành thấy trên bả vai cậu có một mảng máu bầm, trong mắt bốc hỏa, giết người cũng được nữa.

"Hôm qua bị đánh à?"

Cố Cảnh Ngôn vừa định nói chuyện, bả vai lại tê rần, cậu ngậm miệng.

"Trong nhà có thuốc không?"

"Không sao —— "

"Im miệng." Lâm Hành buông Cố Cảnh Ngôn ra, đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài. Ra tới cửa, Lâm Hành nhớ tới một chuyện, "Bánh bao tôi mang cho cậu, ăn đi cho nóng."

Đi thẳng ra ngoài.

Tiệm thuốc gần nhất cũng phải chạy năm phút đồng hồ, Lâm Hành mua dầu hoa hồng quay lại, tới cửa liền cảm thấy mình chả khác gì mấy thằng ngu. Móc tim móc phổi cho một trai thẳng, rõ ràng biết sẽ không có kết quả.

Gõ cửa, Cố Cảnh Ngôn mở cửa rất nhanh, cậu thay một cái áo sơ mi trắng, mặc với quần dài màu đen. Khôi phục lại dáng vẻ lạnh băng, tóc dài rũ xuống che qua mắt.

"Tôi dùng máy vi tính của cậu, giúp cậu mua thuốc, thanh toán xong." Lâm Hành nói.

"Cảm ơn."

( Đam Mỹ) TRỞ VỀ TUỔI MƯỜI BẢYWhere stories live. Discover now