Giấc mộng thứ mười

2 0 0
                                    

Tôi đã mơ thấy, một cô bé bị giam cầm. 

Ánh sáng mặt trời từ đâu chiếu đến thật chói khiến tôi tỉnh giấc. Tôi thấy mình đang nằm trên giường ở một căn phòng khép kín, chỉ có duy nhất một chiếc cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Tôi thử nhúc nhích nhưng không nổi, tôi không thể cử động thân người nhưng tôi phát hiện ra là tôi có thể di chuyển đầu. Tôi thử quay sang nhìn ra phía bên trái mình thì thấy, có một cô gái đang nằm bên cạnh tôi. Cô ấy nhìn tôi với một đôi mắt xanh biếc như biển cả, mái tóc highlight xen lẫn hai màu vàng và đen. Mặt cô ấy có chút tàn nhang. Cô ấy cười với tôi và cất tiếng chào tôi:

-Chào chị, chị tỉnh rồi à ?

Cô ấy gọi tôi là "chị" thì chắc là nhỏ hơn tôi rồi. Tôi nhẹ nhàng đáp lại:

-Chào em, em là ai vậy, có thể cho chị biết không ?

-Em là "Kokoro". Chị hãy gọi em là Kokoro-chan nhé !

Em ấy cười thật tươi tắn, trông rất đáng yêu. Tôi thấy mình chả làm được gì cả lúc này do cơ thể bị đông cứng, thôi thì nằm trò chuyện cho đỡ buồn vậy. Tôi vui vẻ trò chuyện với Kokoro:

- Chào em, Kokoro-chan. Còn chị là....

-Chị không cần nói đâu. Em biết rồi.

Kokoro lấy ngón trỏ che miệng tôi rồi bảo tôi thế. Em ấy biết tôi ư ? Tôi tự hỏi không biết em ấy là ai đây ?

- Chính em đã gọi chị đến đây đấy. Em ở đây một mình buồn lắm ! Em muốn có ai đó trò chuyện với mình. 

-Thật thế ư ? Tại sao em lại phải ở đây một mình vậy ? 

-Tại vì em đã phạm tội. Tội của em rất nặng, nên phải ở đây chịu phạt. Em phải chịu giam cầm ở đây 500 năm, rồi sau đó mới được thoát ra chị ạ. Đã 400 năm trôi qua rồi !

Kokoro nói với tôi như thế với vẻ mặt hết sức buồn bã. Cô bé vừa nói vừa nhìn lên trên trần. Tôi để ý thấy căn phòng này làm bằng gỗ. Nếu đúng như cô bé nói thì đã 400 năm trôi qua, nhưng tôi vẫn thấy gỗ chưa hề mục, mà ngược lại còn rất mới. Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ vẫn rất chói khiến tôi đôi lần phải nhắm mắt lại.

-Chị biết không, em đã thử gọi cho nhiều người đến đây để trò chuyện nhưng chả ai đến được cả. Trong tất cả có mỗi chị là đến được đây. Em vui lắm, cảm ơn chị nhiều !

Vừa lúc nãy buồn bã là thế, nhưng cô bé đã vui vẻ ngay trở lại. Tôi thấy cô bé thật ngây thơ và trong sáng. Không hiểu một cô bé ngoan thế này đã phạm phải tội gì mà phải chịu tù đày thế này, tôi tự hỏi. Kokoro thật đáng thương !

-Thật à, tội nghiệp em quá ! Thế thì hôm nay hai chị em mình hãy trò chuyện thật nhiều nhé !

-Vâng, OK chị, thanks chị !! Kokoro hớn hở nói thế với tôi. 

Cô bé dễ thương thật đấy, Kokoro biết cả ngôn từ của giới trẻ hiện nay nữa, không biết cô bé đã học được bằng cách nào. Nhìn Kokoro tôi lại có cảm giác như trò chuyện với em gái của mình vậy. Con bé cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, cũng nổi loạn lắm ! Giá mà nó dễ thương được như Kokoro thì tốt rồi !!

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Mar 05, 2019 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

NHỮNG GIẤC MỘNG XA XĂMWhere stories live. Discover now