Sáng hôm sau, Seulgi thức dậy với đầu đau như búa bổ, hốc mắt vẫn còn động lại những giọt nước mắt đau thương từ tối hôm qua.
Vội lau nó đi, cậu nhanh chóng rời giường để đánh răng rửa mặt.
Nhìn trong gương, Seulgi thật thảm làm sao!
Dùng tay chọn bừa một chiếc sơmi và quần jean, Seulgi nhanh chóng mặc nó vào và đến đại học để tiếp tục việc học của mình.
Seulgi năm nay 20, sinh viên năm cuối ngành thiết kế!
Vừa bước vào trường đã có những tiếng hò reo, tiếng "tách tách" từ máy ảnh của các sinh viên nữ chụp từng khoảnh khắc của cô.
Vốn đã quen với việc này nên Seulgi cũng không mấy quan tâm, chân vẫn hướng đến phòng học của mình.
Vẫn như thường lệ, Sooyoung từ đâu chạy ra cặp cổ cậu. Vẫn cái giọng vui vẻ đó, vẫn nụ cười và câu nói đó nhưng sao hôm nay nó thật tử nhạt làm sao.
-Hey! Chào cậu Seulgi!
-Ừ- Seulgi chỉ đáp lại chứ không hề quan tâm đến người bạn chí cốt của mình.
-Sao hôm nay rũ rượi vậy? Có chuyện gì sao?- Sooyoung vẫn vậy, vui tươi cười nói với Seulgi mặc dù biết rõ Seulgi không mấy quan tâm nhưng cô đã quen rồi!
Một người lạnh lùng, ít nói lại chơi thân với một người vui tính, thân thiện... thật khó hiểu!
——————————————————
Hai tiết học trôi qua cũng thật nhanh. Mới đó mà đã 10h trưa rồi!-Eh! Đi ăn không!- Sooyoung vươn vai một cái, quay qua Seulgi hỏi với giọng vừa ngáp vừa hỏi.
-Cậu đi đi! Mình không đói!
-Ầy, đi đi mà!
-Đã bảo là không mà!
-Cậu không đi thì....
-Thì sao hả...Á!!!!!
Sooyoung không hẹn mà kéo Seulgi chạy.... sấp mặt. Vừa chạy vừa kéo Seulgi ra khỏi trường, Sooyoung vội hỏi.
-Ăn gà nhá!
-Tuỳ! Sao cũng được!
Cả hai cùng bước vào tiệm gà gần đó thì một bàn tay vịn vai Seulgi lại.
Cậu vừa quay mặt lại thì phát hiện người vịn vai mình là một tên cao to, khuôn mặt có một vết xẹo trên trán. Nhìn chẳng khác gì giang hồ.
-Ông là ai? Mau buông tôi ra!- Seulgi lạnh lùng nói khiến tên đó dù võ công đầy mình vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
-T..thưa tiểu thư... Bae chủ tịch cho tôi rước cô về Bae gia ạ!- Tên đó lắp bắp nhưng rồi lấy lại vẻ nguy hiểm, đáp lại cậu.
-Tôi có quan hệ gì với họ mà bắt tôi về?- Seulgi một bụng thắc mắc hỏi.
-Từ nay cậu là cậu chủ của chúng tôi, cũng là chồng của chủ tịch!- Tên đó nói rõ to, như muốn cho cả cái quán biết vậy.
-What the....- Không hẹn mà gặp, Seulgi và Sooyoung xém văng tục vì câu nói của tên côn đồ to con kia.
-Vậy bây giờ tôi có thể đưa cậu chủ về được rồi chứ?