Cả ngày hôm đó Seulgi như gặp lại gia đình thật sự của mình vậy, cậu cười rất nhiều. Cặp mắt một mí cứ híp lại, khoé môi cong lên tạo thành một đường cong hoàn hảo. Có lẽ, hơn ai hết Joohuyn chính là người hạnh phúc nhất.
Có một gia đình luôn yêu thương mình, công việc ổn định. Nay cô lại có thêm một "người chồng". Cuộc sống hiện tại chính là tốt nhất với Joohuyn cô rồi!
Nói chuyện mãi cũng tới 10h tối chưa chẳng ít, nhận thấy tiểu công của mình có dấu hiệu mệt mõi, lại nghe tiếng trống đánh từ bụng của tiểu công, cô đành biện đại lí do tiểu công sáng mai có tiết. Lúc đó ông bà Bae mới gật gì và trở về phòng ngủ.
-Tiểu công, mệt không?- Joohuyn hỏi khi ông bà Bae đã về phòng.
-Không ạ! Em vẫn ổn!- Vẫn là nụ cười híp mắt "ngâu si" đó nhưng nó lại khiến trái tim Joohuyn thổn thức không thôi, tới mặt cũng dần đỏ lên.
-Vậy... vậy e.. em có muốn ăn gì không? Hình như từ sáng đến giờ em vẫn chưa bỏ gì vào bụng thì phải?
-Vâng! Mà sao chị biết?
-Tại chị theo dõ... nhầm... chị đoán thôi!- Joohuyn cười tươi đáp lại. May là chưa nói ra, nói rồi không biết Seulgi nghĩ cô là loại người gì nữa...
Seulgi lấy tay xoa đầu Seulgi khiến mặt Joohuyn chưa hết đỏ nay lại đỏ gấp đôi.
-Hoá ra chị khi thẹn cũng thật đáng yêu!
-Chị.. chị không có!- Joohuyn mặt đỏ như trái cà chua rồi! Người ta đã ngại mà còn ghẹo nữa. Thiệt là!- Mà chị thấy hơi đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó được không?
-Ừm... cũng được!
-Vậy để chị lấy xe chở em!
-Vâng!
Joohuyn lấy xe ra, Seulgi chạy lại bên ghế lái và gõ vào cửa xe, Joohuyn liền hạ cửa xuống.
-Sao em không vào chỗ đi mà qua đây làm gì?
-Chị qua ghế phụ đi! Em sẽ lái! Dù gì cũng nên ga lăng một tí!- Seulgi cười.
Mặt Joohuyn lại đỏ nữa rồi! Haizzz... con gái người ta dù gì cũng là thụ. Tung cả một trời thính như vậy Joohuyn đớp thật không hết mà.
Nhưng rồi Joohuyn vẫn ngoan ngoãn mà qua ghế phụ ngồi để cho Seulgi lái. Lúc ngồi vào ghế phụ thì cô mới thấy đây là một quyết định sáng suốt nha!
Biết sao hôn? Góc nghiêng của Seulgi đẹp kinh khủng luôn! Từ ghế phụ nhìn qua, Seulgi có chiếc mũi cao, thẳng. Môi lại hồng tự nhiên nữa. Thêm cái cằm kìa! Thôi chết toi Joohuyn rồi!
-Nhìn mãi nó mòn đó!- Seulgi tập trung lái xe nhưng làm sao mà không nhận ra Joohuyn đang nhìn mình chăm chú, thậm chí là muốn rớt cả con mắt ra nữa mà!
-Không.... không có nha!- Joohuyn phụng má trả lời. Nhìn cô bây giờ cứ như thỏ bị mất và tốt vậy. Còn đâu một Bae tổng luôn lạnh lùng, tàn nhẫn trên thương trường chứ?/Dại "trai" vẫn hoàn dại mà thôi!"
-Vậy chị muốn ăn ở đâu đây?- Nhận thấy Joohuyn thẹn quá rồi nên Seulgi không trêu nữa mà hỏi vào vấn đề chính.