Tịch chiếu Huề Phương điện - Chương 51

1.9K 104 20
                                    


Chương 51

Nó nhớ, bóng Phi Dật lao đến như bay khi thấy nó xém bị cung tên bắn trúng bên hồ nước nọ.

Nó nhớ, Phi Dật bế thốc nó lên ngựa vào cái ngày cả hai bị tập kích.

Nó nhớ, Phi Dật cứ một lần lại một lần hỏi nó "Sao em lại quên ta?"

Đó mang theo một nỗi sầu bi không thể nào chạm tới.

Trong đầu nó có một đoạn ký ức mơ màng, một đứa bé trai ôm một đứa nhóc xinh đẹp kia, vô cùng phấn khởi mà rằng: "Chúng ta cùng nhau đốt đèn, nói chuyện, thổi đèn, rút đèn — cả đời này sẽ không rời xa..."

Vậy mà, cả đời là bao lâu? Có đủ lâu để người quên đi lời thề ngọt ngào đó?

Mộ Dung Nghi cuối cùng cũng tỏ tường tâm khảm, tại một nơi người đó không nhìn thấy được, nỉ non rơi lệ.

"Biểu tình của đệ như vậy, có phải đệ nguyện ý cùng ta trở về nhìn hắn một chút?" Thanh âm ôn nhuận mà đượm buồn, Mộ Dung Nghi ngơ ngác nhìn Đinh Hiên dung nhan tiều tuỵ, "Hai người có thể lựa chọn, bất luận là trở về hay không, huynh cũng không miễn cưỡng."

Mộ Dung Nghi dùng sức đứng lên, nắm lấy bả vai Đinh Hiên: "Hắn thật sự..."

Đinh Hiên chậm rãi nhắm hai mắt, đối với Mộ Dung Nghi mà nói tựa như tra trấn, để cho nó đánh mất tia hy vọng cuối cùng.

"Em trở lại nhìn hắn, tự nhiên hiểu được."

"Trở về đi thôi, nếu không huynh cả đời này," Tiểu Vũ đi tới, dắt tay Mộ Dung Nghi, lòng y siết đau, nhưng y biết, nếu như lúc này ngăn cản Mộ Dung Nghi đi gặp người đàn ông kia, y sẽ không bao giờ được nhìn thấy nét mặt tươi cười vui vẻ nọ nữa, đó cũng chẳng phải ước mong của y, "... cũng sẽ không hạnh phúc."

"Cám ơn..." Mộ Dung Nghi nhìn Tiểu Vũ, lẽ nào nó không hiểu là y đang đau lòng chứ? Có lẽ nó muốn nói một lời nào khác, không chỉ đơn giản chỉ là cảm ơn như thế. Nhưng, đối mặt với lòng khoan dung của Tiểu Vũ, nó biết mình luôn không bao giờ tìm được câu chữ nào để nói. Giống như trong tình yêu của hai người, Tiểu Vũ luôn luôn phải trả giá nhiều hơn gấp trăm ngàn lần nó.

Bọn họ ngồi trên xe ngựa Đinh Hiên an bài quay trở lại kinh thành.

Khoảnh khắc nó vén rèm lên, Mộ Dung Nghi nhìn thấy tường thành xám tro, không khỏi hít sâu một hơi.

Chính là nơi mọi người đều hướng tới, nguy nga lộng lẫy, bao danh lợi phủ phê, đồng thời cũng là một nhà tù to lớn, giam cầm mọi ước mơ tốt đẹp, còn có những tâm tư mỏng manh.

Đến trước Huề Phương điện, Mộ Dung Nghi đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng kia ra, mùi hoa cỏ vẫn như trước kia, còn có một thanh niên dung mạo hoa lệ tay cầm cành liễu, đuổi theo mấy tên thái giám chạy khắp sân: "Tiểu hà tử! Ngươi đừng có chạy! Chờ đại hiệp ta bắt được ngươi liền đem ngươi nướng chín rồi chấm giấm ăn!"

"Lục ca?" Mộ Dung Nghi trợn to mắt, không dám tin người mang vẻ mặt trẻ con đang mải mê đuổi bắt mấy tên tiểu thái giám chính là Mộ Dung Phi Dật.

Tịch Chiếu Huề Phương Điện - Tiêu đường Đông QuaWhere stories live. Discover now