chap 1.2: ( Tiện Trừng x Trạm ) Say

4.2K 212 43
                                    

- Đắng lắm, em không muốn uống đâu.

Lam Vong Cơ vẫn giữ nguyên gương mặt băng lãnh thường ngày, nhưng hai hàng lông mày đã trau lại như phản đối.

- Cố lên nào, uống hết chỗ thuốc này thì anh sẽ đưa Vong Cơ đi chơi nha.

Lam Hi Thần vừa nói vừa dùng thìa bón từng ngụm thuốc cho cậu, thấy gò má Vong Cơ đã hồng lên đôi chút mà lòng vui hơn hẳn.

- Có vẻ tốt hơn rồi, nhưng em vẫn chưa nói thật với anh! 

Lam Vong Cơ kéo chăn lên vờ như mình muốn ngủ, mắt lại nhìn xuống đường viền thêu những áng mây tinh xảo chạy dọc mép chăn. Anh cũng chỉ đành mở túi đưa cho cậu một túi mứt quả óng ả, nhìn thôi cũng thấy rất đắt rồi.

- Có tên ngốc mỗi ngày mang tới để trước cửa phòng em đó, thích thì ăn không thì đưa ta vứt đi cho.

Lam Vong Cơ gật nhẹ đầu thay cho lời cảm ơn, nhưng ánh mắt sáng hơn sao đêm đã thay lời làm chứng cho tâm trạng vui sướng của cậu.

.

Một tháng nữa lại tới, mỗi ngày cậu đều nhận được một túi mứt ngon lành, còn có thêm ít sách vở, phong thư được chọn theo sở thích của cậu. Nên thật không bất ngờ khi Lam Vong Cơ vừa mở cửa phòng, đã thấy Giang Vãn Ngâm ngồi bên ngoài từ bao giờ. Nhưng khoảnh cách hai người quá gần, nên cậu đành phải lùi lại phía sau, có điều chân Vong Cơ đi vẫn chưa vững lắm, lui về đột ngột vậy là ngã ngay tắp lự. Cũng may có người đã đỡ lấy cậu từ phía sau, cẩn thận đặt xuống dưới đệm.

- Cẩn thận một chút nào, Vong Cơ mà ngã là tớ sẽ đau lòng lắm đó.

Hắn cười híp mắt, trông tươi và khoẻ lắm, khiến cậu ngơ ngác một hồi lâu....

Giang Vãn Ngâm thuận thế tiến vào trong, tạo ra một tình cảnh trớ trêu khiến cả căn phòng lại rơi vào trầm mặc.

Lam Vong Cơ kéo góc chăn, từ từ lùi sâu về trong giường. Cậu biết nếu bây giờ mình không nói thì chẳng ai dám nói gì cả, nhưng một người ngại giao tiếp như cậu lại chẳng biết phải nói sao cho đúng mà đôi bên không bị ngượng ngùng, cũng là làm sao để bản thân không thất thố trước mặt bọn họ.

- Hai người vì sao lại đến đây? Không phải là muốn dọn khỏi chỗ này rồi sao?

Người ta đã mở đường như thế, chính mình còn là bên làm tổn thương, lăng nhục cậu ấy, nếu bọn họ còn trốn nữa thì thực nên chết đi thì hơn. Giang Vãn Ngâm đành nói trước, dù sao tên kia cũng không thể xếp được một câu hay ho ngay lúc này.

- Chuyện hôm đó chúng tôi đều đã nhớ lại hết rồi, thực sự là không thể dung tha. Nay không xin em tha thứ, chỉ mong em có thể đồng ý cho chúng tôi chịu trách nhiệm với em mà thôi.

Y đã nói thế, Ngụy Vô Tiện liền tiếp theo ngăn trên ngăn dưới không cho Lam Vong Cơ có đường chạy.

- Không thì cứ để Hi Thần ca đánh chết bọn tôi đi, cũng không oan mà đúng không?

Tất nhiên anh ta sẽ không chỉ đánh chết rồi.... Một lời này ngay cả Lam Vong Cơ cũng phải hốt hoảng, cậu hiểu rõ anh mình đáng sợ biết bao.

( Đồng Nhân MĐTS ) [ All Trạm ] Tổng hợp đoản, oneshortNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ