Phòng 2

197 13 2
                                    

Ngủ mê man cả ngày, Jong Dae chỉ bị đánh thức khi ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng huyên náo nhức óc. Anh mê man ngồi dậy, xoa đầu tóc đã rối đến loạn cào cào, ba tên cùng phòng kia về rồi.

Jong Dae cũng không muốn gặp lũ người man rợ này ngay, ở trong phòng sắp xếp đồ đạc một hồi lại phát hiện ngoài phòng không còn tiếng động nữa. Sờ cái bụng đã hơi lõm vào trong, Jong Dae bĩu môi, với lấy mũ lưỡi trai trên giá treo, chầm chậm mở cửa.

-....

-Ba cậu đang làm cái gì?

Đối mặt với anh là ba cái đầu đang chụm lại nhìn chằm chằm cửa phòng, cả ba bị tiếng mở cửa dọa đơ, bình ổn lại liền luống cuống đứng thẳng lên tạo dáng.

Tên tóc đen duy nhất trong bọn mở lời đầu tiên:

-Ta...tôi mới phải hỏi cậu đang làm gì trong nhà trọ của tôi mới đúng. - Ngữ khí trầm ổn, giọng rất trong, khuôn mặt lại càng lúc càng nghiêm nghị, so với tên vừa nhìn chằm chằm cửa phòng người ta có vẻ không hề liên quan.

-Tôi thuê trọ mới ở phòng này.

-À...

-Vậy sao một câu cũng không lên tiếng? Tôi còn tưởng có trộm, trộm rất đáng sợ biết không? - Tên đầu xanh nhíu mày.

-Bộ tôi làm gì cũng phải báo cáo với các cậu? - Jong Dae trong người có chút bực, từ trước đến nay anh vốn là người không thích nói lời vớ vẩn, mà ba tên này, lại liên tục hỏi điều vớ vẩn.

-Khoan đã.... cậu....tên đáng ghét dám đạp vào giày của lão tử? - Tên môi mọng đầu cam nhìn anh dò xét, phút sau liền bật thốt - Đúng rồi! Mẹ nó lão tử còn đang không biết đi đâu tìm người, hóa ra đã đến được đây rồi, đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, bất quá, Biên Bá Hiền ta thế nào cũng thích đánh!

Jong Dae siết chặt tay, anh cũng ghét những tên ồn ào, tên này....tại sao có thể nói nhiều như vậy.

- Nghe cho rõ đây, đã ở nơi nào liền phải tuân theo luật nơi đấy, cậu đến sau, đừng có dùng bộ mặt đó nhìn trưởng bối, cung kính một chút sống còn dễ dàng, tốt nhất đừng để ta nổi giận, nếu không.... - Tên tóc đen tay đang vân vê cổ áo trỏ ra một ngón làm thành vết cắt trên cổ, trán Jong Dae lại loáng thoáng thêm một đường gân xanh, anh càng ghét mấy kẻ chỉ biết lên đời người khác, đáng ghét, tại sao có thể đáng ghét như vậy.

- Có thể tránh đường cho tôi đi được chưa?

Ba tên phiền phức trầm tư, chắc còn đang suy nghĩ nên nói cái gì, Jong Dae lách người qua, muốn đi ra ngoài. Cùng một lúc gặp toàn thứ mình ghét, tốt nhất giờ đừng ai nói câu nào, nếu không.........

- Khoan đã, cậu.....

- Câm mồm! - Jong Dae quay lại, không biết từ bao giờ trên tay đã là một khẩu súng lục xám bạc, chĩa thẳng phía ba người - Nếu còn nói thêm lời nào nữa tôi lập tức tiễn mấy người đi bồi lão tổ.

Ba tên trợn to mắt, tựa hồ còn không thể tin, tại sao tên này lại có súng? Không phải xã hội này cấm súng ống lưu hành sao? Nếu như vậy, tên nhóc này....rốt cuộc đáng sợ như thế nào?

Chuyển ver | ChanBaekHunChen | Phòng Trọ Không Yên TĩnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ