part 8

1.7K 118 5
                                    

18 năm trước của ngày hôm nay.

Đó không phải một ngày nắng ấm áp, mưa giông kéo đến hành hạ những kẻ nghèo khó.

Chịu đựng buốt giá, hiện thực tàn nhẫn khi người chồng ham mê cờ bạc còn chẳng thèm đoái hoài đến cái thai trong bụng mình.

Đứa trẻ bị chính cha ruột của nó ngó lơ, nhưng không thể không đẻ nó ra.

Nó, là hi vọng duy nhất để bà tìm lại người chồng trong kí ức.

Nó, tước đi sinh mạng bà ta.

Nhưng bà ta không hối hận vì để nó cất tiếng khóc chào đời, vì bà yêu nó.

Đáng tiếc bà chẳng thể săn sóc nó hay nhìn nó lâu thêm chút nữa rồi.

Đứa con của ta, Juvia Lockser.

" Chào buổi sáng anh Gray. "

Tôi đặt môi lên con gấu bông hình anh Gray, tuy rất muốn được thật sự làm thế nhưng tôi biết điều đó thật khó khăn.

" Hôm nay, Juvia vẫn sẽ yêu anh. "

Không biết tương lai ra sao, chí ít hôm nay tình cảm này vẫn mãnh liệt quá thể.

Tôi đưa mắt nhìn cuốn lịch nhỏ trên bàn, hôm nay được đánh dấu x bằng cây bút đỏ.

" Đến hội nào. "

Tôi thích thì thầm như thế, tác dụng của nó chỉ để tôi không quá một mình.

Như thường lệ, tôi chào chị Mira, chị Mira nói rằng anh Gray đã đi làm nhiệm vụ, tôi ngồi chờ anh ấy, anh ấy đi về cùng Lucy hoặc Erza hoặc cả hai người họ kèm theo Natsu.

Một vòng luẩn quẩn lặp lại không ngừng nghỉ từ ngày này qua ngày khác chẳng biết chán chường là gì.

Mọi thứ dường như đều trở nên tẻ nhạt khi không có anh Gray cạnh bên, làn gió không còn tươi mát, đóa hoa nở rộ cũng không xinh đẹp như tưởng tượng.

Cả cơ thể cũng trút dần sinh lực đi.

Tương lai như nước mắt, trôi đi dễ dàng trong cuộc đời tôi như thế.

Nếu mẹ tôi biết có ngày đứa con bà đánh đổi bằng cả sinh mạng lại đang dâng hiến sinh mạng cho một gã đàn ông thì bà có tức chết không chứ.

Thật ra con chỉ là dâng hiến mọi thứ cho người con lỡ dại yêu thương mà thôi.

Giống như mẹ, để tìm kiếm người trong hồi ức dù nhìn lại lần nữa, một lần là đủ mẹ đã thực hiện mong muốn bằng cả tương lai của bản thân.

Có phải khi yêu rồi ai cũng hóa rồ không? Nếu câu trả lời là không thì xin giải thích sự hi sinh của tôi của mẹ tôi đi.

Là vì chúng tôi đều ngu ngốc sao? Tôi không ngu ngốc, tôi là pháp sư cấp S nhưng cái danh hiệu đó bị mài mòn rồi.

Sức mạnh vẫn còn đó, thế nhưng tôi quá mệt mỏi để dùng đến nó lần nữa.

Tôi chán ghét việc chiến đấu khi làm nhiệm vụ hoặc bất kì tình huống nào, nhưng nếu được chiến đấu cạnh anh Gray thì thật hạnh phúc.

La Vie En Rose [Gruvia]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ