Chương 41 : Sinh tử (hạ)

1.4K 69 0
                                    

Lý ngự y rất nhanh dẫn theo hai vị trợ thủ, bà vú, cùng với toàn bộ dụng cụ chạy đến.

Mà lúc này, Khương Tố đang nắm chặt bàn tay loang lổ máu tươi của Khương Trạch, phảng phất cả người ngơ ngẩn không buồn nhúc nhích.

Lý ngự y trước tiên tiến lên tỉ mỉ bắt mạch cho Khương Trạch, sau đó lật xem ngũ quan của y, xoa nắn vùng bụng nhô cao. Một gã ngự y khác nhìn thấy bộ dạng Khương Tố như vậy liền cẩn cẩn dực dực khuyên nhủ: "Tịnh Kiên Vương điện hạ, nơi này có nhiều thứ ô uế, sợ rằng va chạm phải người... Người xem, liệu có nên đi ra ngoài trước...?"

Khương Tố nghe vậy rốt cục cũng làm ra cử động, hắn chậm rãi quay đầu nhìn ngự y vừa lên tiếng kia: "Cái gì ô uế, chó má! Bổn vương phải ở chỗ này cùng bệ hạ!" Ai nấy đều thấy được tâm tình Khương Tố lúc này cực kỳ không tốt, hắn không có khả năng để mặc Khương Trạch chìm trong nguy hiểm mà dễ dàng ra ngoài.

Ngự y nọ nhìn thấy sắc mặt Khương Tố như vậy nhất thời sợ đến run rẩy, cuống quýt quỳ rạp xuống đất, ngay cả đánh rắm cũng không dám. Mà lúc này Lý ngự y rốt cục cũng chuẩn đoán hoàn tất, trong lòng đã thập phần sợ hãi, lại thấy Khương Tố trước giờ vẫn bình thản trầm ổn lại có bộ dáng như vậy, nhất thời hạ xuống quyết tâm, cắn răng nói: "Tình trạng hiện giờ của bệ hạ vô cùng cấp bách, Tịnh Kiên Vương nếu kiên trì ở đây theo dõi chỉ sợ các vị ngự y đều phải chịu gò bó, không dám toàn lực cứu chữa!"

Đôi tay Khương Tố đang nắm chặt bàn tay Khương Trạch bỗng nhiên run lên.

Hắn quay đầu nhìn Lý ngự y, thần sắc bén nhọn chưa ai từng thấy qua, thậm chí ngay cả Lý ngự y cũng không thể chống đỡ được mà cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Cũng may, Khương Tố rốt cục vẫn còn một tia lý trí, chậm rãi buông tay ra: "Được!"

"Hiện tại ta giao A Trạch cho các người, nếu các người ——" Lời còn chưa dứt hắn đã đứng lên, một mạch rời khỏi phòng không quay đầu lại, thế nhưng cho dù lời không nói hết, ẩn ý trong đó mọi người đều có thể sáng tỏ.

Bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng trệ như một vũng nước đọng.

Lý ngự y thở dài một hơi: "Tình huống hiện tại ta nghĩ không cần nói thêm gì nữa... ta chỉ có một câu..."

"—— tận nhân lực tri thiên mạng thôi!"

.......................

Tùy đô tháng ba mới vừa vào đầu mùa xuân, ban ngày vẫn ngắn như cũ, lúc này mặt trời đã hơi chếch về phía tây, rất nhanh đã đến hoàng hôn.

Khương Tố vẫn đứng ở cách cửa lớn mười bước, hắn không muốn lại cách ra thêm chút nào nữa, nắm tay căng thẳng siết chặt, khắc chế xung động phá cửa xông vào.

Thời gian trôi qua như nước chảy.

Khương Tố phảng phất cảm thấy mình đã chờ đợi rất lâu, lâu đến cả người của hắn cũng cứng ngắc như đá, bên trong lại hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào.

Hắn lẳng lặng chờ.

Rất lâu sau đó, nhẹ nhàng nói: "A Trạch sẽ bình an không có việc gì... Đúng hay không?"

Âm thanh của hắn rất nhẹ, nhẹ đến những người còn lại gần như khó thể nghe rõ đến tột cùng hắn đã nói gì, mà ngay cả bản thân Khương Tố cũng không biết mình đang hỏi bản thân hay người khác.

Trương Di mơ hồ nghe được những lời đó, sắc mặt cực kỳ phức tạp nhìn cánh cửa đang đóng chặt trước mặt.

Hắn vẫn không quá thích Khương Trạch, dù y vốn vô tội, thế nhưng y vẫn là người cướp đi ngôi vị hoàng đế của Khương Tố, lại thêm Khương Trạch trời sinh tính tình tàn bạo lãnh đạm, lại cực hiểu dối trá... Dù cho Khương Tố xác định sẽ cùng y cả đời, thế nhưng Trương Di cũng không nguyện xem đối phương như chủ mẫu để đối đãi.

Chỉ là suy nghĩ của hắn cũng bắt đầu từ từ thay đổi, đó là khi Khương Trạch lập Khương Tố làm Tịnh Kiên Vương, thậm chí không để ý tính mạng, không màng lễ pháp vì Khương Tố dựng dục con nối dòng.

Hiện tại, cho dù Khương Tố tay cầm đại quyền cũng không thể không có Khương Trạch, mà hắn cũng đã thật lòng xem Khương Trạch như chủ mẫu mà kính trọng... vì vậy Trương Di chém đinh chặt sắt nói: "Bệ hạ hồng phúc tề thiên, chắc chắn bình yên vô sự!"

Sắc trời tối dần.

Toàn bộ thị vệ đều được an bài ngoài trăm bước, đem toàn bộ lãnh cung bao vây một vòng, cách ly mọi người khỏi đó. Vì vậy, trong khuôn viên lãnh cung cây cỏ âm u này, chỉ có hai người Khương Tố và Trương Di đứng cạnh nhau không nói một lời, không khí tĩnh mịch như mộ phần u ám.

Trong nhất thời cư nhiên chỉ có tiếng côn trùng kêu vang và chim hót ríu rít có thể chứng minh vạn vật còn đang di động.

Đánh vỡ hết thảy chính là một tiếng khóc thanh thúy rõ ràng của trẻ sơ sinh.

Đồng tử của Khương Tố co rút cực độ!

Hắn vô pháp khắc chế động tác của mình, nhanh chóng bước về phía cửa, giơ tay lên phảng phất như muốn đánh sập trở ngại trước mặt, nhìn cho rõ tình huống bên trong là như thế nào! Cũng may Trương Di kịp giữ tay hắn lại, nhanh chóng nói: "Chủ thượng lẽ nào đã quên bệ hạ còn đang bên trong sao? !"

Khương Tố nghe vậy cả người liền run lên kịch liệt!

Hồi lâu sau hắn mới rũ tay xuống, chậm rãi lui về phía sau ba bước, tiếp tục chờ Lý ngự y.

Chỉ là Lý ngự y cũng không có bước ra.

Người bước ra ngoài chính là bà vú lúc trước cố tình tìm đến, trên tay ôm một tiểu anh hài, vừa thấy Khương Tố liền mỉm cười nói: "Khương Vương điện hạ, người đã chờ sốt ruột rồi đi? Người xem, hài tử vẫn bình an! Cực kỳ khỏe mạnh cũng rất giống ngài —— là một bé trai!"

Vừa nói nàng vừa dùng vẻ mặt tranh công ôm hài tử được bao đến cực kỳ kín kẽ đến trước mặt Khương Tố. Tuy rằng đây là Khương đế tự mình sinh ra, là tồn tại không thể tưởng tượng được như quái vật giáng thế, chỉ là nếu như Khương đế và Tịnh Kiên Vương đều lưu ý đến hài tử này, nàng vẫn giả vờ như cực kỳ bình tĩnh mà đối xử. Dù sao vinh hoa phú quý nửa đời sau của nàng đều phải dựa vào tiểu hài nhi trong tay này rồi!

Nhắc tới cũng rất thần kỳ, đứa trẻ này vốn không đủ mười tháng, thế nhưng những thứ nam hài bình thường cần có bé cũng đã có, chỉ là trọng lượng có chút nhẹ hơn một ít, hoàn toàn không có gì khác biệt với những đứa trẻ được sinh đủ tháng khác. Thậm chí có lẽ vì phương pháp trợ sản chưa bao giờ được nghe qua, làn da của hài tử cũng không nhăn nheo như những đứa trẻ khác, thoạt nhìn so với trẻ sơ sinh bình thường thì xinh đẹp hơn không ít. Lúc này bé đã ngưng khóc, mở to đôi mắt đào hoa cực giống Khương Trạch tò mò nhìn khắp xung quanh.

Khương Tố liếc mắt liền nhận ra, ngoại trừ đôi mắt này, ngũ quan trên gương mặt hoàn toàn hệt như hắn!

Vì vậy trong mắt hắn chợt có thủy quang chớp động, hắn nhất thời ngơ ngác bước đến bên cạnh hài nhi dường như được thượng thiên ban tặng cho hắn và Khương Trạch, khóe môi cong lên, biểu tình như cười như khóc.

Trương Di tràn đầy hoan hỷ: "Chúc mừng chủ thượng, mừng được lân nhi!"1

Khương Tố vô thức vươn tay muốn ôm đứa bé.

Chỉ là khi ngón tay của hắn vừa chạm đến tả lót mềm mại thì lại hốt hoảng sợ mình làm tổn thương đứa trẻ thoạt nhìn cực kỳ mong manh này, vì vậy chỉ có thể bối rối rút tay về.

Sau đó hắn cất giọng khàn khàn hỏi: "Bên trong... làm sao?"

Bà vú thuần thục ôm lấy hài nhi đong đưa, nghĩ đến hình ảnh lúc nãy mình nhìn thấy thì sắc mặt cũng trắng bệch, có chút mất tự nhiên cười nói: "... Đây, hiện giờ các ngự y vẫn đang toàn lực vì bệ hạ cứu trị, Tịnh Kiên Vương điện hạ cứ kiên nhẫn chờ thêm một chút... Bệ hạ cát nhân thiên tướng cũng biết người đang canh giữ bên ngoài, nhất định sẽ nhanh chóng hồi phục!"

Trẻ sơ sinh dù sao cũng không thích hợp phơi trước gió lạnh, bà vú vừa nói xong câu đó liền ôm hài tử vào lòng, Khương Tố lệnh Trương Di đi theo nàng xem có gì cần giúp đỡ hay không, bản thân thì vẫn đứng yên trước cửa, không dám xê dịch chút nào.

Tà dương tây hạ, trăng treo đỉnh trời.

Hắn nghe được tiếng hài tử khóc lóc náo loạn trong phòng, chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng bà vú nhẹ nhàng dỗ dành... cho đến tận khi bên trong rốt cục không còn tiếng động gì nữa, cánh cửa vẫn đóng chặt rốt cục cũng mở ra!

Trái tim Khương Tố không khỏi gia tốc đập nhanh.

Hắn thấy được Lý ngự y cả người ướt đẫm mồ hôi, thần sắc mỏi mệt, hai người đi theo phía sau cũng không chênh lệch bao nhiêu, cực kỳ suy yếu. Rốt cục y cũng tìm được sức lực bước lên, vội vàng hỏi han: "A Trạch thế nào? !"

Nhưng có lẽ vì đã đứng quá lâu, hai chân tê rần cứng lại, hắn vừa bước lên một chút liền lảo đảo ngã nhào xuống.

Lý ngự y vươn tay đỡ lấy Khương Tố, nhìn thấy thần sắc của y cũng không khá hơn bọn họ chút nào, lão khẽ thở dài, gian nan nói: "Hạ quan đã tận hết khả năng, nếu bệ hạ có thể chống đỡ qua ba ngày thì nhất định có thể hồi phục... Lỡ như, lỡ như không được..."

"... Xin Khương vương... hãy nén bi thương."

—————–

1/ Lân nhi: Trong tứ linh, Kỳ Lân được xem như thụy thú mang theo điềm lành, còn tượng trưng cho người học vấn uyên bác, nhân cách cao thượng. Vì vậy khi gia đình nào đó vừa sinh được con trai sẽ được chúc phúc sinh được lân nhi, cũng là gởi gắm mong chờ vào tương lai của đứa trẻ.

Thật ra trong tứ linh thì Phượng tượng trưng cho nữ nhân, Quy tuy là thụy thú nhưng thỉnh thoảng cũng bị liệt vào động vật thấp kém (thường nghe người Trung Quốc chửi nhau là con rùa già, quy tôn tử...), Long thì quá dễ mạo phạm hoàng gia, vì vậy Lân trở thành lựa chọn lý tưởng nhất để chúc phúc cho bé con mới chào đời.

[Danmei - Đam Mỹ] ĐẾ TRƯỜNG TRẠCH - ĐẾ HƯUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ