Hoắc Vi Vũ xoay mặt, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Ba chiếc xe thiết giáp đứng ở bên cạnh xe bọn họ.
Một người mặc quân trang từ phía trên xe xuống, đi tới trước Cố Cảo Đình, cúi chào, mặt vô biểu tình nói :" Báo cáo tư lệnh, thủ trưởng để cho tôi tới mang Hoắc Vi Vũ đi."
Ánh mắt Cố Cảo Đình sắc nhọn, đảo qua, giọng lạnh lùng nói :" Không cần."
"Chính là thủ trưởng phân phó nhất định phải mang cô ta trở về ." Người đàn ông kiên trì nói.
Cố Cảo Đình từ trên xe bước xuống, khí thế rất mạnh.
Người đàn ông nơm nớp lo sợ đứng cúi đầu .
Cố Cảo Đình nhìn xuống anh, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng :" nếu tôi không cho mang cô ta đi thì sao?""Mong tư lệnh đừng làm khó chúng tôi." Người đàn ông mày ủ mặt ê thỉnh cầu nói.
"Hiện tại là anh làm khó tôi." Cố Cảo Đình đề cao đê-xi-ben.
Thủ hạ của anh cảnh giác, hết thảy cầm lấy súng, nhắm ngay người lại đây đoạt người.
Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, "thuộc hạ không dám, chỉ là, thủ trưởng tôi bên kia yêu cầu công đạo."
"Nửa giờ sau tôi sẽ đi tìm ông ta, ở bên ngoài anh tùy tiện di chuyển 1 giờ lại trở về, cái gì đều không cần công đạo." Cố Cảo Đình ra lệnh.
Người đàn ông bất đắc dĩ, gật đầu, "vâng."
Anh gục đầu xuống, trở về xe thiết giáp, giống như không có nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, lái xe đi.
Cố Cảo Đình liếc Hoắc Vi Vũ một cái, nhìn qua ánh mắt cô.
Hoắc Vi Vũ trong đầu có chút loạn, cúi đầu.
Cố Cảo Đình đối với trung tá Thượng ra lệnh :"Đưa cô ta đi chỗ tôi, đảm bảo an nguy của cô ta."
"Tư lệnh yên tâm." Trung tá Thượng lên xe, khởi động xe.
Cố Cảo Đình phân phó một tiếng, để binh lính phía sau đuổi kịp trung tá Thượng .
Anh còn có chuyện quan trọng phải làm.
Trên xe, trung tá Thượng nhìn Hoắc Vi Vũ, " Kỳ thật chuyện này là cô không đúng, nếu đổi lại là ngày thường, cô trêu cợt Cố tiểu thư, có tư lệnh che chở, chuyện này cũng có thể dễ như chở bàn tay cho qua.
Nhưng mà lần này có lão gia, lão gia lại đặc biệt bênh vực người mình, hơn nữa Cố tiểu thư thật sự đi bệnh viện cấp cứu, lão gia muốn đối phó cô, tư lệnh khẳng định sốt ruột.
Lại có nhân chứng, vật chứng, cô còn có tiền án, thân phận cô lại là bạn gái cũ của chú rể, có động cơ.
Mặc dù như vậy, tư lệnh còn chưa tin, càng muốn tới hỏi cô, có thể thấy được, tư lệnh đối với cô thực tin tưởng.
Cô có phải hay không cũng nên cho tư lệnh một ít tin tưởng đi?
Lần này lão gia tức giận như vậy, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Liền tính tư lệnh kiên cường bảo vệ cô, tiếp theo đâu?
Hơn nữa, cô muốn trở thành phu nhân của tư lệnh, cùng lão gia, lão phu nhân, tiểu thư ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tư lệnh chu toàn ở giữa cũng là rất mệt.
Hoắc Vi Vũ thực không thích giọng chỉ trích của trung tá Thượng.
Ở trong mắt bọn họ, đều là cô sai.
Cố Kiều Tuyết hạ dược cho cô là bình thường, cô phản kích liền mười điều ác không bỏ.
Cô bị khi dễ, chỉ có thể nén giận, cô phản kích, liền bị thuyết giáo.
Tư cách của cô, không cần bọn họ này đó chó mèo ra tới chỉ trỏ!
Chính cô có trách nhiệm đối với bản thân.
"Anh đau lòng cho Cố Cảo Đình, nhớ rõ, nhất định đừng cho tôi trở thành Cố phu nhân, chỉ cần tôi không phải Cố phu nhân, vấn đề anh lo lắng, đều sẽ không có." Hoắc Vi Vũ lãnh tình nói.
"Cô cho rằng tôi hy vọng cô trở thành Cố phu nhân sao." trung tá Thượng tức giận, ý thức được lời nói mình sai rồi, gõ tay lái, bực bội nói:" Tư lệnh đối với cô không tốt sao? Cho cô phi cơ, cho cô đảo nhỏ, cô và đại tiểu thư có mâu thuẫn cũng thiên vị cô."
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng.
Cô thật nhìn không ra Cố Cảo Đình thiên vị cô.
Nếu Cố Kiều Tuyết đánh cô một cái tát, Cố Cảo Đình chỉ là đối với Cố Kiều Tuyết quát lớn vài câu, loại trình độ này, chính cô tới liền có thể.
Thân sơ có khác, cô không oán giận.
*********
Đọc xong thấy hay nhớ nhấn vote ⭐⭐ nè
BẠN ĐANG ĐỌC
Quân Hôn Kéo Dài : Cố thiếu sủng thê vô độ (2)
General Fiction**Giới thiệu 1** Anh là tư lệnh đế quốc, cuồng ngạo, khí phách, lớn lên có bao nhiêu điên đảo chúng sinh, mị hoặc kinh diễm, tâm lại có bao nhiêu lạnh nhạt cứng rắn. Trước hôn nhân, lần đầu tiên của cô không biết bị ai cướp đi, bất đắc dĩ tạo ra m...