Chương 2

374 22 0
                                    

Lâm Thành Đạt đóng cửa sổ lại, không còn gì nữa, không có gì để nói. Cậu ta là người rất có nguyên tắc, muốn Lâm Thành Đạt làm chuyện không kiếm được tiền, quả là chuyện không có khả năng.

"Vậy cũng không sao. À, ta vừa mới nhớ ra, người mà ngươi nói là lớp trưởng, lần trước ta gặp bạn ấy ở thư viện, bạn ấy rất có khí chất, mái tóc dài luôn được buộc lại bằng cái nơ bướm màu hồng phấn, nghe nói có rất nhiều người theo đuổi, nhưng vẫn chưa có bạn trai, lần trước chúng ta thảo luận về một quyển sách, hơn nữa còn thảo luận rất sôi nổi."

Giang Viễn Lưu nghiến răng nghiến lợi, lại gõ cửa sổ. "Cho ta trả góp từng tháng."

Lâm Thành Đạt chậm rãi mở cửa sổ ra, hiển nhiên là muốn làm cho cậu nóng vội, nụ cười nham hiểm trên mặt càng trở nên sâu đậm hơn, căn bản là đã đoán trước được phản ứng của cậu.

"Không cần. Ngươi không có nhiều tiền, hôm nay ta giúp ngươi tránh được học trưởng kia, ngươi còn thiếu ta hai ngàn tệ, phải mất bốn tháng, tiếp tục trả góp nữa, đến khi nào mới đủ a, tính ta thiếu kiên nhẫn, không được."

"Ngô... Ngô, vậy ngươi không cần chụp lén nữa, ta để cho ngươi chụp." Giang Viễn Lưu miễn cưỡng chấp nhận, vì cô bạn lớp trưởng đáng yêu, cậu hy sinh.

Lâm Thành Đạt lập tức cầm máy ảnh, nhảy vào phòng Giang Viễn Lưu. "Tốt nhất vắt một cái khăn mặt lên vai, ta sẽ giúp ngươi chụp đẹp một chút, lỡ như một cậu ấm giàu có nào đó nhìn thấy tấm ảnh này, rồi liền yêu ngươi, đến lúc đó ngươi cần phải trả tiền mai mối cho ta."

"Ngươi ngậm miệng chó lại được không?"

Cậu tức giận để cho Lâm Thành Đạt chụp vài tấm ảnh, chụp xong, Lâm Thành Đạt lần thứ hai xoay người trở về phòng mình, Giang Viễn Lưu nhắc nhở cậu ta, "Ngày mai phải giúp ta giới thiệu đó."

"OK."

Lâm Thành Đạt sảng khoái đồng ý, đóng cửa sổ rồi đi ngủ, Giang Viễn Lưu tin tưởng cậu ta, cũng đi ngủ, bất quá trong giấc mơ của cậu lần đầu tiên xuất hiện người khác phái, cậu tin tưởng ngày mai nhất định sẽ là một khởi đầu tốt.

Là khởi đầu tốt, chắc chắn là một khởi đầu tốt.

Sáng sớm hôm sau, điểu ngữ mùi hoa*, khi Giang Viễn Lưu đang trên đường đến trường, vô tình gặp được một đại mỹ nữ cả đời này cậu chưa từng nhìn thấy, quả thực là đẹp đến mức khiến người ta si mê.

Những sợi tóc đen nhánh ôm lấy khuôn mặt người đó, gương mặt thanh tú tựa như tiên nữ, tuy rằng da mặt có chút trắng quá mức, nhưng lại hoàn toàn không làm giảm vẻ đẹp thoát tục của cô ấy.

Cô ấy bước đến, đụng vào khuỷu tay Giang Viễn Lưu, cậu mới phát hiện đôi mắt cô gái xinh đẹp này hoàn toàn không động, như vậy có nghĩa cô ấy là một người mù sao?

"Ngươi có khỏe không?" Giang Viễn Lưu nhanh tay giúp đỡ.

"A a! "Chúc phúc của nữ thần"?"

Phi Sầu bỗng dưng kêu lớn tiếng, xoay mặt về phía Giang Viễn Lưu, vẻ đẹp tươi sáng như ánh mặt trời cùng lúm đồng tiền đáng yêu lộ ra, Giang Viễn Lưu nhìn ngắm, thiếu chút nữa chảy đầy nước miếng, cô gái này thực sự đẹp vô cùng, cho dù là một người mù, nhưng vẻ đẹp thanh tú lại thoát tục đến mức khiến người khác nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.

Da, không đúng, cô ấy làm sao biết được "chúc phúc của nữ thần", đây không phải là bí mật bất truyền của nhà họ Lưu sao?

"Chúc phúc của nữ thần" cùng "vinh quang của chiến thần" xứng thành một đôi, ngươi không biết sao?"

"Cái gì vinh quang?"

Giang Viễn Lưu hoàn toàn nghe không hiểu người kia đang nói gì, Phi Sầu che miệng cười, vẻ mặt tươi cười đó khiến Giang Viễn Lưu choáng váng. "Thật thú vị, chúc phúc thế nhưng lại ở trên người con trai, thật sự hảo thú vị..."

Phi Sầu nguyên bản sẽ không động, chỉ lộ ra vài tia bỡn cợt trong đôi mắt âm trầm, bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên, Giang Viễn Lưu nhất thời nhận ra, cậu bị muộn rồi, tháng này nếu cậu bị muộn lần nữa thì sẽ bị mẹ đánh đòn.

Bất chấp mỹ nữ ở trước mặt, Giang Viễn Lưu nhanh chóng bỏ chạy đến trường, mỗi lần cậu đi muộn, thầy chủ nhiệm bị hói nửa đầu sẽ bắt cậu một mình ở lại nghe giảng, có điều ánh mắt của thầy khi giảng bài cứ nhìn chăm chú vào cậu, thật sự làm cho cậu không rét mà run, chuyện quái dị như vậy, cậu không bao giờ muốn phải trải qua lần nữa, "Nguyền rủa của nữ thần" hại cậu luôn gặp phải những kẻ kỳ quái.

Giang Viễn Lưu chạy đi, Phi Sầu đứng đó lấy ra điện thoại di động, sau khi bấm vài số điện thoại, nói đơn giản: "Ta là Phi Sầu thiếu gia, gọi cậu chủ nhà các ngươi nghe điện thoại, ta có việc tìm hắn."

Đầu dây kia ấp a ấp úng, "Cậu chủ... đang... đang bận..."

Giọng nói của Phi Sầu tuy rằng vẫn ôn nhu, lại mang theo ngữ khí như mệnh lệnh, căn bản không để cho người khác cãi lời, bởi vì hắn vốn chính là một nhân vật hô phong hoán vũ, có biết bao nhiêu danh nhân trên thế giới chỉ có thể đợi đến lượt hắn tính tương lai cho bọn họ.

"Bảo hắn lập tức rời giường, ta mặc kệ có mấy mỹ nữ ở trên giường hắn, khiến hắn cao hứng, tóm lại, ta tìm được "chúc phúc của nữ thần".

Điện thoại rốt cuộc được chuyển cho cậu chủ, tiếng động thực ồn ào, đều là thanh âm rên rỉ cao vút của phụ nữ, không nghĩ cũng biết kẻ chỉ có tình dục cùng ăn uống đang ở trên giường làm cái gì.

"Có chuyện gì? Phi Sầu?" Tiếng giường không ngừng rung động phát ra thật rõ ràng.

"Tìm được chúc phúc của nữ thần!"

Giọng nói của đối phương chần chờ một chút, sau đó hỏi một câu về vấn đề *** có thể làm người ta kinh ngạc. "Xinh đẹp không? Hấp dẫn không? Ta cũng không phải loại người tùy tiện, cái kia của ta có điểm lớn." [=="]

Người bình thường nghe xong có thể sẽ khiếp sợ đến mức không nói nên lời nói, Phi Sầu lại tỏ vẻ bình thường mà trả lời, hắn không phải là hôm nay mới biết cá tính của người này.

"Không đến mức xinh đẹp, có vẻ được cưng chiều, vừa mắt ngươi hay không, ta cũng không biết..."

"Sách! Như vậy a, lời nguyền chết tiệt, tại sao chiến thần nhất định phải cùng nữ thần xứng thành một đôi." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói tục tằng mang ngữ khí bất mãn, "Ta bảo Hiểu Minh đi bắt người đó đến, sau khi làm xong, lời nguyền liền được giải trừ phải không?" Điện thoại truyền đến giọng nói háo sắc, tiếng rên rỉ ân a càng vang lớn hơn trước. "Nữ sinh trung học a, đã lâu không làm qua, lần trước có một sinh viên giả vờ, ta vừa làm đã biết."

Phi Sầu trợn mắt, tiếp tục nói chuyện cùng tiểu bá chủ của hắc đạo thế gia, hắn sẽ nôn. Kẻ trong đầu chỉ có tình dục cùng ăn uống, không phải tham ăn tục uống, thì là ở cùng phụ nữ, nếu như cho hắn biết "chúc phúc của nữ thần" là nam, ha ha, như vậy nhất định sẽ rất thú vị.

"Nhanh lên, ta chỉ chờ nửa tiếng."

Phi Sầu nín cười hạ tối hậu thư, hắn biết chuyện này nhất định sẽ rất thú vị, hơn nữa còn là loại phi thường thú vị, xem ra cuộc sống nhàm chán gần đây đã chấm dứt, lại có thể cười nhạo người khác rồi.

Giang Viễn Lưu bị bịt miệng, hai tay hai chân đều bị trói lại, bị đặt ở ghế sau của một chiếc limousine, cậu có chết cũng không nghĩ đến chính mình thế nhưng lại bị bắt cóc.

Gia đình cậu cũng không giàu có, có lẽ đã bắt nhầm người.

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến lời nguyền "chúc phúc của nữ thần" trên người mình, sẽ không... sẽ không phải là có kẻ nào coi trọng cậu, muốn cường X cậu chứ? Đây cũng không phải là chuyện không có khả năng, từ nhỏ đến lớn, vì thể chất bọn họ, bị nam giới nhìn chăm chú đã là chuyện bình thường, nhưng bắt cóc thì xem như là lần đầu tiên.

"Là người này thật sao?"

Người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế lái có chút do dự nhìn Giang Viễn Lưu bị đặt tại ghế sau, hắn quan sát từ trên xuống dưới, loại nam sinh nhỏ nhắn muốn thịt không thịt, muốn mông không mông, muốn ngực không ngực, tuyệt đối không phải là đối tượng trong phạm vi săn bắn của cậu chủ.

Tuy rằng cậu chủ được xưng là nữ giới từ một tuổi đến tám mươi tuổi, chỉ cần là nữ, khi hắn xuất hiện, ánh mắt tuyệt đối không thể rời khỏi hắn, đây là uy lực "vinh quang của chiến thần", bất quá diện mạo cậu chủ chính là đàn ông trong đàn ông, vô cùng nam tính, trách không được phụ nữ đều xếp hàng muốn lên giường cùng hắn, thường thường còn xảy ra chuyện tranh giành với nhau.

Nhưng là người ở ghế sau, nhìn thế nào đều là nam a, hơn nữa ngoại trừ bộ dạng trắng trẻo, có điểm đáng yêu thì cũng không còn gì đặc biệt.

Tiền Hiểu Minh ngồi cạnh người lái, mái tóc dài che khuất tầm mắt, chỉ lộ ra khuôn mặt, diện mạo xem như không tồi, nhưng có điểm âm trầm, nhiệm vụ hắn làm chưa từng bị thất bại, lúc này cũng vậy. "Phi Sầu thiếu gia nói chính là người này."

Tiền Hiểu Minh quay mặt nhìn vài lần, Giang Viễn Lưu trợn mắt nhìn hắn, kẻ vừa nói chuyện cả người mặc đồ đen, chưa hỏi rõ ràng cậu là ai, một bàn tay đã đánh xuống, cho dù thần kinh phản ứng của cậu nhanh nhạy như thế nào thì chân cũng ngay lập tức mềm nhũn, bị hắn ôm vào trong xe.

Người ngồi ở ghế lái xe còn xoay kính chiếu vào nam sinh trung học đang nằm giãy giụa phía sau, ánh mắt quật cường phản kháng như một con thú nhỏ đột nhiên khiến tim hắn như bị điện giật, khẽ run lên một cái, hắn nuốt nước miếng, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào tiểu nam sinh kia, càng nhìn càng thấy nóng, càng nhìn càng thấy cậu nam sinh này thực đáng yêu, đáng yêu đến mức muốn một hơi nuốt lấy.

Bất quá người bên cạnh chính là Tiền Hiểu Minh, trợ thủ đắc lực của cậu chủ, hắn vội vàng tỉnh táo lại, đem lực chú ý đặt vào việc lái xe, nhưng vẫn nhịn không được, ánh mắt lén liếc nhìn về phía sau, tâm thần khó có thể yên ổn, tổng cảm thấy được cậu nhóc này bỗng nhiên hấp dẫn hơn cả đại mỹ nữ, quyến rũ gấp một ngàn lần.

Ái Thần Khiên Thác TuyếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ