- "Hôm nay có vẻ sẽ mệt lắm đây"
Một cậu thiếu niên nào đó đang than thở sau khi nhìn thấy cảnh các học sinh đang đổ ập từ trên tầng xuống trước bảng tin của nhà trường để xem kết quả thi chuyển cấp. Khung cảnh lúc đấy làm anh nhớ tới cảnh mấy bà mẹ tranh nhau từng li từng tí của mua đồ ngoài chợ. Người gào hét ầm ĩ, người kéo thật mạnh kẻ chắn đường phía trước để tiến lên nhìn thật kĩ bảng điểm. Người nào mà được "giáo dục cẩn thận" thì vận dụng toàn bộ kiến thức đã học để di tản đám đông ra chỗ khác, tiếc là bất thành. Còn những con chiên sắp được gặp chúa trời thì được ưu ái hơn khi họ buông lỏng đôi bàn tay; mặc kệ dòng đời xô đẩy; đập mặt xuống đất hay vào tường từ khi nào không biết;...
Chắc chắn sau vụ này nhà trường sẽ rời cái bảng tin đấy ra chỗ khác hoặc thậm chí bán nó đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, có mỗi việc xem điểm để biết trượt hay đậu vào cái trường cấp ba này mà cái lũ học sinh kia cứ làm như đi đánh ghen tập thể. Khác hẳn với một cậu thanh niên tóc đỏ nào đó đang hút sữa dâu trên hành lang tầng hai nhìn xuống những con người kia. Ở vị trí đó, anh vẫn có thể thấy rõ những biểu cảm xuất sắc hơn cả ngôi sao của giới giải trí. Người vui mừng đến khóc không ra hơi như biết được số lô tô của năm nay. Cùng lúc ấy, có một vài... à... chính xác là rất nhiều người hưởng phúc ba đời mà nhận được luôn những tấm thẻ cào: "Chúc bạn may mắn lần sau!"
Khung cảnh thật là sống động hết sức. Mọi thứ sẽ vẫn luôn ồn ào và huyên náo như vậy nếu thầy hiệu trưởng không xuất hiện kịp thời. Asano Gakuho chính là hiệu trưởng của cái ngôi trường cấp ba này. Kể từ lúc ông hơi cúi xuống ho một cái, tất cả học sinh như tự bảo nhau mà tắt tiếng tức thì. Nghe nói là vài năm trở lại đây ông có dính vài bê bối không nhỏ với bộ giáo dục và phụ huynh học sinh. Nhưng việc ông vẫn thản nhiên giữ được chức vụ hiệu trưởng mà không có bất kì tổn thất nào thì cũng phải ghi nhận. Ông ta chắc chắn không bình thường.
- Các em học sinh xin hãy xếp thành hàng ngay ngắn trước bục phát biểu. Tôi có những thông báo rất quan trọng.
Tưởng cái gì quan trọng lắm chứ. Chỉ là mấy câu mà học sinh năm nào cũng phải nghe thôi mà: chúc mừng nè, khai giảng nè và... ấn tượng nhất chắc là lời " đuổi học xéo" cho những học sinh xấu số.
Sau khi đám đông bắt đầu di tản, anh đưa hai tay vòng qua gáy mình bước đi loanh quanh trong trường để tìm hiểu thêm về ngôi trường này. Trong lúc đi, anh có nghe thấy vài lời bàn tán to nhỏ.
- Nè, cậu có biết cái tên đứng đầu danh sách không?
- À, biết chứ!
- Nghe nói là hai người cơ...
- Karma Abakane và người nào đó tôi quên tên rồi.
- Họ giỏi thật đấy!
- Một lũ con nhà người ta đạt điểm tuyệt đối là chuyện thường rồi.
- Tiếc là mình không phải họ.
-....
Sau khi nghe xong những lời bàn tán khá là thú vị đấy, một cậu thanh niên tóc đỏ đã nở một nụ cười hết sức kinh dị và đáng sợ. Cũng may là không ai thấy. Họ mà thấy thì anh sẽ làm hot face toàn trường mất.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KarAsa] Hội trưởng của riêng mình tôi
Fanfiction"Ê, tên xấu xa kia". . . ."cậu cũng khốn nạn quá ha". . . ."thế giờ cậu tính sao đây". . . . "chắc kiếp trước tôi nợ tiền cậu chăng". . . ."mi quay lại đây". . . ."vểnh tai lên mà nghe" . . ."nhìn thẳng vào tôi nè". . . ."TÔI YÊU CẬU" Author: Trucmi...