#3Giao dịch

104 17 2
                                    

Mọi người ủng hộ mình bằng cách nhấn sao blink blink nha, mình sớm sẽ update chương mới~~~
_____________________________

"Đừng có linh tinh." Taehyung thẳng thừng đáp, nhăn nhăn mũi khó chịu. "Sao cái gì cũng phải dính líu tới anh ta?"

"Chính là từ trước tới giờ ngoài tớ ra còn có ai khác có thể khiến cậu để tâm đến mức này, nói có đúng không? Cần tớ đứng ra làm hòa không, hửm?" Thiếu niên nhàn nhã ngồi xuống ghế bên kia, vuốt mái tóc hường lộn xộn trên trán.

"Tự luyến vừa thôi, cái thứ yêu nghiệt! Tớ đi giải tỏa đây, hừ." Chẳng có vẻ gì là nể nang người được mệnh danh là "lão đại", Taehyung thẳng thừng bước đi. Lúc này, cậu ta mới dành chút sự chú ý cho người bị trói quỳ giữa phòng.

Nhấp một ngụm cocktail Rosemary nhỏ, vị ngọt ngào thanh thúy cùng hơi men trong cổ họng khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn trong thời tiết nóng bên ngoài. Như có như không cười, giọng cũng nhẹ nhàng hẳn đi.

"Nào? Đây là sao, cách mà chúng ta tiếp khách đó hả?" 

Nương theo ý của cậu chủ, mấy người kia động tác nhanh nhẹn cắt phăng dây thừng trói tứ chi. Vừa mới được giải thoát, toàn thân hắn liền đổ ập sang một bên. Một tư thế này hắn đã bị trói buộc quá lâu, chân tay vốn không còn cảm giác liền tê rần như điện giật cao độ.

"Giới thiệu một chút nhỉ?" Cậu  ta nâng tay, đem toàn bộ ly Rosemary màu hồng nhạt một hơi uống cạn. "Tôi là Park Jimin. Cậu Jeon, cậu hẳn là không hiểu tình huống hiện tại đi."

"Không..không hiểu." Trong lúc căng thẳng hay hấp tấp, Jungkook vẫn thường hay nói lắp. Lại một người nữa đẹp như tinh linh, tâm tình khó đoán, hắn không khỏi muốn né tránh ánh nhìn.

"Ồ...bao nhiêu năm che giấu. Bà ta thế nhưng coi trọng hóa hình tượng thiên sứ của mình quá đi." Jimin kéo dài giọng, không hề che đậy khinh bỉ ý tứ cùng lạnh lẽo.

Ám chỉ này trúng đúng vào trọng tâm mà hắn nghi ngờ, quả là có liên quan đến mẹ hắn.

"Cái..cái chết của mẹ tôi...có phải là cậu..." Jungkook kích động, sức lực không biết lấy từ đâu muốn chồm lên chất vấn cậu thế nhưng lại bị vệ sĩ bên cạnh tung ngay một cú đá vào bụng, đau điếng người. 

"Nhẹ tay một chút, không được sỗ sàng."

Jimin thoải mái hưởng thụ ly Cocktail thứ hai, đôi mắt khép hờ u ám hàm khí. Bàn tay trắng trẻo đặt ly xuống bàn, cậu hướng mũi giày về phía con mồi đang chật vật dưới đất, nâng cằm của người kia lên, buộc hắn phải đối diện với chính mình.

Đối phương có một đôi mắt to tròn, đỏ lên vì đau đớn, rưng rưng cùng mười phần phản kháng. Cùng với mái tóc nâu xoăn xù kia thì đây là một sự kết hợp vô cùng phù hợp, vô cùng manh nhuyễn. Rõ ràng cao to cơ bắp đến vậy mà lại đáng yêu thế này...ánh mắt cậu hơi híp lại, tựa hồ như đang cười. Thế nhưng mấy tên vệ sĩ kia đều biết, cái nụ cười này của lão đại không hề tốt chút nào.

"Lễ phép một chút, tôi hơn cậu hai tuổi đấy. Nhìn thẳng vào mặt tôi mà nói chuyện." Jimin liếc qua liếc lại khuôn mặt điển trai của Jungkook mà cảm thán. "Thiệt tình, một thiên thần như thế này mà cũng có người nỡ vứt bỏ. Cuộc đời thật là nghiệt ngã, đúng không?"

[Kookmin] Đại bạch thỏ của Park tổngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ