Dương Tất Niệm vốn là đứa cháu cưng của Chủ Tịch tập đoàn Nhất Kỷ nhưng lại là đứa con quái tính trong mắt mẹ cậu, Giám đốc Công ty Cổ phần May Thu Hoài. Lý do là bởi vì cậu mắc hai chứng bệnh, chứng bệnh thứ nhất rất dễ gặp ở bất cứ một cậu nhóc nào, chứng lười. Cơ mà trẻ con thì thường lười ăn lười ngủ, còn cậu bé thì lại lười ở một đẳng cấp khác, lười nói, lười khóc, lười cười to, còn ăn ngủ và chơi thì thực sự chăm không ai địch nổi. Chính vì quá lười nói nên cậu ít khi làm nũng như em trai Dương Nhất Quang của mình, cậu chỉ cau có khi không được cho ăn no, không được ngủ đủ giấc, còn lại cậu cảm thấy mình là một cậu bé ngoan ngoãn. Có đợt hai anh em cậu cùng trèo cây xoài và cùng bị ngã, Quang bị bầm tay khóc lóc rấm rứt suốt cả buổi chiều, buổi tối mẹ cậu phát hiện con trai lớn cũng bị tróc da liền sốt sắng hỏi:
- Niệm đau lắm không con?
Cậu gật đầu. Mẹ Hoài lại tiếp tục hỏi:
- Đau sao con không mách mẹ?
Ba cậu thở dài đáp thay:
- Vì nó lười.
Cậu gật đầu tán thành. Thời gian khóc lóc đó để dành ăn năm cốc xoài dầm có phải hay hơn không? Ông nội luôn cảm thấy cậu rất lạc quan, bởi vậy cho nên ông hết mực cưng chiều cậu. Ông dạy Niệm đọc chữ từ năm ba tuổi, sang năm bốn tuổi ông dạy Niệm viết và làm toán. Niệm con quả thật rất lười, nhưng cũng rất dễ bị dụ. Ông thường đích thân lái xe đưa cháu trai tới những nhà hàng sang trọng bậc nhất, khi thức ăn được bê lên thơm phưng phức, thấy Niệm con hau háu rồi ông mới bắt đầu làm màu:
- Ôi ông nội buồn ghê cơ! Cô giáo của ông nội giao cho ông nội bài tập về nhà khó khủng khiếp. Ai mà giải được bài hộ ông thì ông cho ăn hết chỗ này.
Vì đồ ăn nguội không được ngon cho lắm nên Niệm con vô cùng khẩn trương xông tới giúp ông nội giải toán. Ông nhìn thằng cháu nhân số có ba chữ số nhoay nhoáy liền nở nụ cười mãn nguyện. Ngoài ông ra thì không ai biết Niệm con là một đứa trẻ xuất chúng. Ông cũng chẳng tiết lộ với ai cả, ông đào tạo Niệm con để trở thành người thừa kế của Nhất Kỷ chứ không phải để khoe mẽ với thiên hạ. Tất Niệm làm bài xong liền hớn hở quay về chỗ bốc xôi gà ăn thun thút. Và hiển nhiên, mỗi lần ăn no cậu lại hay bị díp mắt, mỗi lần như thế cậu lại ngồi vắt vẻo trên lưng ông lim dim ngủ, còn ông thì ngọt giọng nịnh nọt:
- Mũm mĩm quá rồi con ơi! Sáng mai Niệm con dậy sớm tập võ với ông nhé!
- Ứ.
- Ơ hay? Thế không thích dáng đẹp như Niệm ba à?
Bé Niệm là Tất Niệm, ba bé là Nhất Niệm nên ông nội thường gọi tắt là Niệm ba và Niệm con.
- Ứ thèm.
- Nhưng mà béo quá đến lúc tốt nghiệp mẫu giáo chụp ảnh kỷ yếu nó xấu.
- Ứ chụp.
Vâng, chứng bệnh thứ hai của bé Niệm là ghét chụp ảnh. Bất cứ bức ảnh nào của đại gia đình cậu cũng quay ngoắt đi lúc chú thợ ảnh bấm máy, kết quả là chú ấy chỉ bắt được tấm lưng mập mạp đầy kiêu kỳ. Cũng từng có lần cậu bé bị ba mẹ chụp trộm trong lúc ngủ, và tất nhiên khi phát hiện ra bé Niệm luôn đem bộ mặt rơm rớm nước mắt đến mách ông nội. Ông xót cháu quát con ầm ĩ:
BẠN ĐANG ĐỌC
Đi Hết Một Đời Anh Vẫn Là Của Em [FULL]
Teen FictionTên truyện: Miên Man Nỗi Nhớ Nội dung: Truyện teen nhí nhảnh con cá cảnh, ảo, thi thoảng hơi sến súa. Là tình yêu thanh thiếu niên, không phải truyện gia đình xã hội nhiều mâu thuẫn, không thích hợp với những người thích truyện cao trào hoặc những n...