Chap 33. Đâu là kết quả thật?

10.3K 422 52
                                    

Ở NIEM Group, Quang trở thành người nắm nhiều cổ phần chỉ sau anh Niệm, vì anh đề xuất nên mọi người đều ủng hộ cậu lên làm Chủ tịch. Tuy nhiên, Quang từ chối, cậu tuyên bố sẽ lên nắm quyền khi nào mình là người sở hữu nhiều cổ phần nhất. Sở dĩ Quang có quyết định như vậy là vì sau khi được anh Niệm cho nghe đoạn đối thoại giữa cô Bích và bác Sơn, cậu đã bớt rầu rĩ và trở về phòng bóc phong thư ba để lại cho mình. Ba viết khá dài, ba thừa nhận những năm vừa qua dành nhiều thời gian bên mẹ và hơi thiếu trách nhiệm trong công việc. Ba phân tích qua cho cậu về tình hình hiện tại của tập đoàn, về những công ty đang lỗ và những công ty có doanh thu bị chững, về những khó khăn Quang sẽ phải đối diện khi một mình gánh vác con tàu lớn. Ba trao cho anh tất cả vì ba muốn ép anh phải có trách nhiệm vực dậy NIEM Group cho ba, khiến nó trở nên kiên cố trước khi Quang kế nhiệm. Ba tin rằng anh sẽ không bao giờ lấy đi NIEM Group của Quang, bởi với một người có tính lười sẵn trong máu như anh, nếu không vì bất đắc dĩ anh sẽ không ôm đồm.

- Niệm! Giúp em dẹp loạn!

Quang chủ động hạ cái tôi của mình xuống để nhờ vả anh trai. Anh Niệm khẽ ừ, gánh vác cả hai tập đoàn lớn trên vai, anh thường xuyên phải làm việc quá giờ. Quang rất mừng vì NIEM Group được anh che chở, nhưng cậu cũng thương anh vất vả, thế nên vào ngày thứ một trăm sau ngày ba mẹ ra đi, cậu thay anh đứng ra lo liệu mọi chuyện. Ông nội Quang vẫn hôn mê, bà nội đã tỉnh nhưng bà lầm lì ít nói, cả ngày ở trong bệnh viện chăm ông. Quang rủ bà về nhà nhưng bà toàn lắc đầu, bà chảy nước mắt bảo:

- Không về. Về đau lắm!

Những lúc như thế Quang cũng chảy nước mắt theo bà. Thi thoảng Quang và Miên đưa Mi Ni tới thăm bà, bà thích con nhỏ lắm, cứ ôm nó mãi thôi. Có hôm thấy bà thở dài thườn thượt, con bé dùng ngón tay bụ bẫm chọt chọt vào má bà, nhí nhảnh nịnh nọt:

- Chụ Chị chóc tréng như bờ chiên, chụ đập nhão ghê á!

- Cụ Kỷ tóc trắng như bà tiên, cụ đẹp lão ghê á!

Miên nói đế theo cái giọng ngọng líu lo của con gái, bà Kỷ phì cười bẹo má con nhỏ. Phần vì muốn được gần gia đình, phần vì muốn gắn bó với quán cơm, Miên quyết định không sang Mỹ sinh sống nữa. Em đã chính thức công khai Mi Ni với tất cả mọi người. Tất nhiên, em nói dối con bé là con của em với người bạn học cùng đại học, nhưng hai người chia tay rồi nên giờ em là mẹ đơn thân. Từ bà nội, các chị giúp việc trong nhà tới các cô các thím trong họ, ai cũng kêu gào con nhỏ giống mẹ Hoài. Miên cười cười giải thích:

- Chắc tại lúc chửa nó em hay ngắm ảnh mẹ.

- Đúng vậy, người ta nói khi bầu mẹ chăm ngắm ai thì sau này sinh ra con sẽ rất giống người đó.

Ông Nhị nói đỡ cho Miên, xưa giờ ông chẳng mấy khi quan tâm tới em, nhưng từ lúc ông nội cậu bị hôn mê, ông Nhị tỏ ra thân thiện với Miên hơn hẳn. Những ngày đầu em mới về nước, ông thường xuyên bắt chuyện với em, hỏi han tình hình ở bên Mỹ. Bữa nay ông còn cao hứng bế Mi Ni đi xuống bếp, ngọt ngào cưng nựng:

- Eo ui thương thế nhỉ? Con nhà ai mà xinh gái thế?

Thấy Mi Ni lười không chịu nói chuyện với mình, ông Nhị gắp một xiên thịt nướng giềng sả thơm phưng phức đưa lên dí vào mũi nó rồi mồi chài:

Đi Hết Một Đời Anh Vẫn Là Của Em [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ