Màn đêm buông xuống, hắc ám duỗi dài hai tay, chậm rãi thổi quét toàn bộ sơn động. Ánh trăng nhè nhẹ từng đợt từng đợt, xuyên thấu qua ngọn cây sặc sỡ mà chiếu vào.
Tống Lam trúng độc thích ngủ, nhưng Tiết Dương lại không ngủ được, liền cứ như vậy ngồi bên đống lửa đã tắt, nhìn bóng đêm mênh mang ngoài động đến phát ngốc.
Hiểu Tinh Trần rốt cuộc ở nơi nào, y sống có tốt không, vui không. Mình không ở bên cạnh y, ai chọc y cười, ai bồi y nói chuyện, ai cùng y rút thăm đi mua đồ ăn…
Dòng suy nghĩ bị một âm thanh như có như không đánh gãy. Tiết Dương nhíu mày nhìn lại Tống Lam, chỉ thấy người nọ co thành một đoàn, đỉnh mày tuấn tú gắt gao nhíu lại.
Đi qua, mới vừa đến gần, y liền bị ôm vào lòng. Lạnh, thân thể Tống Lam lạnh như băng. Tiết Dương bị hắn ôm, đều nhịn không được mà run rẩy. Y có thể nghĩ được hắn đang cảm thấy như thế nào.
“Lạnh, lạnh…” Tống Lam vô ý thức nỉ non, giống như tiểu cẩu liên tiếp cọ cọ vào lòng Tiết Dương.
Tiết Dương nhìn hắn nửa ngày, có lẽ là ánh mắt mê man lúc ban ngày của Tống Lam làm y nhớ tới mình khi còn nhỏ, cũng có lẽ là bóng đêm liêu nhân làm y mềm lòng. Mặc kệ như thế nào, Tiết Dương rốt cuộc không có đẩy Tống Lam ra. Y cởi áo ngoài, đem người bọc vào trong lòng mình.
Có lẽ Tống Lam cảm nhận được độ ấm mà cảm thấy thoải mái, không hề nói lạnh, trong chốc lát, liền ngủ rồi.
Ngày thứ hai, Tiết Dương dậy rất sớm, đem Tống Lam từ trong lồng ngực dịch ra, sau đó đi ra cửa động. Cũng không phải Tiết Dương có bao nhiêu cao thượng, rất bận tâm Tống Lam, chẳng qua là cảm thấy đến lúc đó lại làm cho hai người càng thêm xấu hổ, hà tất phải vậy?
Tiết Dương đi ra ngoài nên không thấy được, thời điểm y đứng dậy Tống Lam liền mở bừng mắt, nhìn chằm chằm vào bóng dáng y hồi lâu.
Sau đó mấy ngày, Tiết Dương mỗi đêm đều sẽ ôm Tống Lam ngủ, có đôi khi quần áo không giữ ấm được cho hắn, y chỉ đành phải cởi quần áo ra để thân thể dán lấy thân thể, rồi dùng quần áo đem người gắt gao bọc lại.
Từ đêm đó phát hiện ra Tống Lam mỗi đêm sẽ lạnh khắp người, Tiết Dương mỗi ngày đều sẽ tìm một ít củi lửa, tới ban đêm, đống lửa liền không bị tắt.
Cứ cách ba ngày Tiết Dương sẽ vì Tống Lam mà giải độc một lần.
Thật là kỳ quái! Rõ ràng quan hệ của hai người như nước với lửa, thế nhưng thân thể lại rất phù hợp, quả thực là vì đối phương mà tạo thành.
Hôm nay, ăn cơm trưa xong, Tiết Dương nhìn lướt qua quần áo trên người Tống Lam liền nhíu mày, đi qua, ngồi xổm xuống, nói: “Đứng lên.”
“Làm gì?”
Tiết Dương không kiên nhẫn nhíu mày, “Nói vô nghĩa nhiều như vậy, ngươi không tính đi tắm rửa?”
Trúng Nghênh Xuân thảo độc, ban đêm thì thấy rét lạnh thấu xương, mà ban ngày thì sẽ tứ chi vô lực. Tống Lam là người có thói quen sạch sẽ, làm hắn ở trong sơn động nhịn nhiều ngày như vậy, cũng thật là làm khó hắn.
![](https://img.wattpad.com/cover/189391317-288-k298290.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Edit) [Ma đạo tổ sư đồng nhân - Tống Tiết] Nghiện rồi có phải không ?
Fiksi PenggemarTên: Ma đạo tổ sư đồng nhân (Tống Tiết) Nghiện rồi có phải không ? Hán Việt: Ma đạo tổ sư đồng nhân ( Tống Tiết ) Thượng ẩn liễu thị bất thị? Tác giả: Cố Cẩm Sơ ( 顾锦疏) Tình trạng: Hoàn thành Edit+beta: Hana, Sương Hoa (TrucDo) Số chương : 12 chương...