Editor: boconganh1503
Mấy người đi vào khu vui chơi.
Cuối tuần sân chơi, biển người.
Người chen người, tiếng thét chói tai, tiếng nhạc, gián đoạn truyền đến.
Một trò chơi rồi thêm một trò chơi, mặc kệ trò chơi nhiều mạo hiểm kích thích đến đâu, Hạ bảo bối cũng không hề sợ.
Hạ Thần Hi cũng không giống những phụ nữ khác, mảnh mai yếu tim thét chói tai, cho dù chơi trò chơi nguy hiểm cũng không nghe Hạ Thần Hi hét một tiếng.
Cô xuống, cả người sắc mặt cũng không thay đổi.
Đường Bạch Dạ vô cùng 囧, người phụ nữ này thực sự là rất mạnh mẽ.
Hai người muốn dắt bảo bối muốn đi công viên nước, một cô gái dễ thương bán búp bê chào hàng, "Vị tiên sinh, tiểu thư này, các người mua cho đứa nhỏ một đồ chơi đi, rất đáng yêu nha, tiểu bằng hữu nhất định rất thích."
Này đã không phải là lần đầu tiên có người hiểu lầm bọn họ là một nhà ba người.
Hạ Thần Hi thần kinh cũng trở nên rất thô .
Đường Bạch Dạ lần đầu tiên nghe người khác nói bọn họ là một nhà ba người, Hạ Thần Hi sao lại sinh ra đứa nhỏ lớn như vậy.
Nhưng mà, anh lại không bài xích người khác nói bọn họ là một nhà ba người.
Cảm giác rất tốt đẹp.
Rất có cảm giác thành tựu.
Những gì đàn ông khác có, anh cũng có, quyền thế, địa vị, cái gì cần có đều có.
Nếu là bên người có một người vợ và đứa con lanh lợi như vậy thì còn gì bằng.
Cuộc sống thế là đủ.
Quả thực là một cuộc sống hoàn mỹ.
"Bảo bối, con thích không?" Đường Bạch Dạ hỏi.
Hạ bảo bối lắc lắc đầu, "Cháu đã qua tuổi chơi búp bê."
"Con mới bảy tuổi."
Hạ bảo bối cười đến phấn nộn, thập phần ưu nhã, "Đường tiên sinh, tuổi tâm lý của cháu đã là bảy mươi tuổi."
Đường Bạch Dạ, "..."
"Buổi trưa, chị có chút đói bụng, bảo bối em có đói bụng không?" Hạ Thần Hi hỏi.
"Có chút."
"Chúng ta đi ăn cơm dã ngoại, buổi chiều lại đến chơi." Hạ Thần Hi nói, ba người đến sân chơi ăn cơm dã ngoại .
Có rất nhiều người đang ăn cơm ở đây, hình như đều là người một nhà.
Trời xanh mây trắng, mọi người đều vui vẻ.
Hạ bảo bối theo ba lô lý lấy ra một miếng vải, trải trên mặt đất, lại lấy ra hai hộp tiện lợi, Hạ bảo bối đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chỉ có hai phần tiện lợi.
Đường Bạch Dạ quyết định tự cấp tự túc, đi mua tiện lợi.
"Mẹ, cha có ý gì?" bóng dáng Đường Bạch Dạ đi xa, Hạ bảo bối hỏi, vô cùng rối.
"Con đi mà hỏi." Hạ Thần Hi nói, "Nói không chừng, anh ta làm việc áp lực, ra ngoài thư giãn một chút."
Hạ bảo bối 囧 囧, "Mẹ, mẹ cảm thấy có thể sao?"
"Không có khả năng!"
"Cha nhất định coi trọng mẹ ." Hạ bảo bối cười đến phi thường ưu nhã.
Hạ Thần Hi thật khó khăn, "Mẹ con chướng mắt anh ta a."
Hạ bảo bối 囧, hỏi, "Mẹ, nơi nào không hài lòng a?"
"Cha rất tốt a, nhìn đẹp trai như vậy, người lại hài hước khôi hài, mẹ xem biểu hiện hôm nay của cha, rõ ràng là dáng vẻ rất yêu nghiệt, cũng làm được người đàn ông trụ cột trong gia đình, rất dễ thích nghi." Hạ bảo bối đang nói tốt cho Đường Bạch Dạ, "Thêm cộng thêm cộng thêm cộng."
Hạ Thần Hi giận, "Tiểu tử thối, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, vậy mà cứ như vậy bị anh ta quyến rũ đi rồi, bảo bối, con làm mẹ rất đau lòng."
Hạ bảo bối cấp tốc cho thấy thật tình, "Mẹ, xin tin tưởng con, con yêu nhất vẫn là mẹ, nếu như mẹ không thích con gặp cha, một câu nói là được."
"Cút!" Hạ Thần Hi nhẫn tâm nói.
Đường Bạch Dạ vừa nhìn chính là từ nhỏ thiếu đi tình thương, vì hai người bẩm sinh là cha con, nên anh cũng thích Hạ bảo bối, như vậy, cứ như vậy đi, thuận theo tự nhiên, chuyện sau này, sau này hãy nói.
YOU ARE READING
Mẹ 17 tuổi: con trai thiên tài, cha phúc hắc (Ch 1-200)
ActionXin chào cả nhà, mình là dân mới mon men đọc truyện gần đây thôi, nhưng lại mê quá trời quá đất. Đợt này đọc được truyện mẹ 17 tuổi được edit bởi thành viên diendanlequydon, mình thấy nội dung hay quá mà bản dịch nó hơi khó hiểu. Vì vậy mình mạn phé...