Bọn họ đã chia tay được hơn một tháng, Seongwoo vẫn không quen được việc này. Và tưởng chừng cái việc lồng ngực nhói lên mỗi khi thấy cậu đã bắt đầu dừng lại thì đến hôm nay anh phát hiện ra không phải, nó thậm chí còn mạnh mẽ hơn những lần trước.
Seongwoo ngẩn người nhìn vào canteen trường học, Daniel đang đứng đó, nên vòng lại vào lớp hay đi tiếp đến đó đây. Nhưng anh đói quá.
Seongwoo cũng không hiểu vì cái gì mà anh phải tránh cậu, chỉ là anh không biết cách nào đối mặt với Daniel, và nếu bước tới, nó chỉ làm anh nhớ lại mấy chuyện vui vẻ đến đau lòng.
"Sao em không trả lời tin nhắn?"
"Em hết thích anh rồi."
Seongwoo lắc vội đầu để mong mấy suy nghĩ đó biến mất khỏi đầu anh, thở hắt một cái, anh chừng chừ bước đến chỗ cậu.
Nếu là trước đây, Seongwoo sẽ chẳng bao giờ bước vào canteen trường học, vì chỉ cần đến giờ nghỉ sẽ có người đi mua đồ ăn sáng cho anh, dù Seongwoo không đói cũng năn nỉ anh ăn cùng cậu.
Seongwoo cố chen lên trước để lấy được cốc mì cuối cùng ở quầy, khổ thật chứ, anh vụng về tìm kéo để cắt mấy gói gia vị và loay hoay tìm bình đựng nước sôi. Đây có phải thói quen của mình đâu, mình không phải làm mấy thứ này.
Daniel đang đứng chỗ bình đựng nước hay nói cách khác là đứng chắn cả cái bình đựng nước rồi, Seongwoo bối rối, không biết nên làm thế nào, nên gọi một tiếng hay đánh vai cậu? Làm thế nào đây.
Tay anh run run, suýt thì đánh rơi cốc mì xuống sàn, mắt đột nhiên ngấn nước, người đó đang đứng rất gần mình rồi.
"Daniel, cho.. cho anh.. lấy nước."
Đến khi nói được hết câu Seongwoo tưởng mình sắp ngất đi, dù là việc chả có gì to tát nhưng anh không dám ngước mắt nhìn người phía trước, anh sợ. Daniel quay người lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ hốt hoảng nhưng chưa đầy nửa giây đã trở lại bình thường, một câu cũng không nói, cậu khẽ lách người rồi rời đi, để lại trước mặt Ong Seongwoo một khoảng trống. Seongwoo cho đến khi cậu rời đi vẫn chưa ngước mặt lên, anh lại thở dài, bước đến lấy nước.
Trước mắt mờ đi, Seongwoo dùng tay lau vội khoé mắt, khóc cái gì, có phải bị điên không. Hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
Seongwoo tự lấy cho mình ghế ngồi rồi ăn sáng, bình thường sẽ là hai cái.
Dù đã là một tháng trôi qua, vẫn còn rất nhiều thói quen chưa thể từ bỏ, như việc giờ ra về sẽ ngóng ra ngoài cửa lớp, vì anh biết có người đang đợi mình, dù có bao lâu người đó vẫn sẽ đợi mình.
Seongwoo đeo cặp rải mấy bước chân một mình đi trên hành lang, nắng đã đổ vàng một góc sân, đây là khoảng thời gian anh rất thích, nhưng có lẽ chỉ là với trước đó. Lớp Seongwoo thường ra muộn hơn, khi đến thời gian này, Daniel sẽ đi cạnh anh, hành lang vắng người, bên cạnh cậu trở nên thoải mái hơn bình thường, anh sẽ kể cho cậu nghe về mấy câu chuyện trong lớp học, mấy lúc như thế, Daniel chỉ đi cạnh anh, đôi khi sẽ đáp lại hoặc chỉ im lặng lắng nghe anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
series oneshot [ongniel] Anh.
Fiksi Penggemarkang daniel x ong seongwoo. đừng mang đi đâu cả, là của mình.