Chương 5

991 62 2
                                    

Trái tim Ôn Noãn bỗng đập loạn nhip, lông mi khẽ run, mang theo vẻ mặt không dám tin. Cái người mặt lạnh như sông băng vạn năm này cũng sẽ đưa nữ sinh về nhà sao?

"Noãn Noãn"

Ôn Noãn vừa mới chuẩn bị mở miệng trêu ghẹo Hạ Uyên, tiếng gọi của tài xế Lưu chợt vang lên. Cô theo tiếng gọi nhìn qua "Bác Lưu? Sao bác lại tới đây?"

"Bà chủ sợ con tập luyện đến muộn, đi về một mình không an toàn nên nhờ bác đến đón con về nhà."

Cô nhẹ giọng "Vâng" một tiếng.

Kỳ thực Ôn Noãn chưa từng yêu cầu người lái xe trong nhà đón đưa, cô cũng không muốn chính mình có vẻ quá kênh kiệu. Bởi vậy đây là lần đầu tiên bác Lưu tới đón cô về nhà, đến cô cũng có chút giật mình. 

Hạ Uyên đương nhiên cũng nhìn thấy chiếc BMW đắt tiền đang đỗ phía trước hai người. Đèn xe chói quá mức khiến hắn nheo mắt không thể nhìn thẳng. Trong một phút chốc, miệng hắn khẽ giật giật, tươi cười cực kỳ lãnh đạm, che giấu sự tự giễu vừa lóe lên.

Ôn Noãn vẫn chưa chú ý tới sự biến hóa biểu tình của Hạ Uyên, chủ động giới thiệu với người lớn " Bác Lưu, đây là Hạ Uyên, bạn học của con."

Bác Lưu mỉm cười "Bạn học này của con quả thật đủ đẹp trai nha."

Ôn Noãn không dự đoán được bác Lưu sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút lại ghé mắt nhìn Hạ Uyên, hơi mím môi, đề nghị "Chúng ta cùng đi đi, để bác Lưu đưa cậu về nhà trước."

Chẳng biết tại sao cho dù biểu tình trên mặt Hạ Uyên không thay đổi chút nào nhưng Ôn Noãn cảm thấy hắn đang tản ra sự xa cách nồng đậm. Cảm giác này thật giống như khi cô gặp hắn lần đầu tiên, cự tuyệt tất cả mọi người. Trải qua tối nay, tuy bọn họ chưa tính là trở thành bạn bè nhưng ít nhất là trở nên thân hơn so với người xa lạ rất nhiều nhưng vì sao cái người lạnh băng trước mặt phảng phất nghe thấy một giây trước hắn còn nói "Hắn là đang đưa cô về nhà".

"Không cần, tôi đi trước."

Nói xong, Hạ Uyên không hề dừng chân, xoay người rời đi.

Ôn Noãn lẳng lặng nhìn bóng dáng cô đơn đang bước phía trước, trong lòng có chút khó chịu đình trệ, cảm giác này giống như trái tim bị ai đánh vào, không phải rất mãnh liệt, tê tê, đau đau, lại làm người ta không thể bỏ qua.

"Noãn Noãn"

Cho đến khi bác Lưu gọi Ôn Noãn mới phục hồi tinh thần, "A" một tiếng.

"Bây giờ đi về sao?" Ông hỏi

"Vâng ạ" Ôn Noãn giọng điệu cực kỳ nhạt, thực hiển nhiên là cảm giác dường như có chút suy sụp.

______

Sau khi lên xe, Ôn Noãn nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Lão Lưu từ kính chiếu hậu liếc Ôn Noãn vài lần đều thấy cô biểu tình uể oải, không khỏi nhíu mi hỏi "Noãn Noãn, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái à?

Ôn Noãn lấy tay nâng má, đưa mắt nhìn, không yên lòng trả lời "Con không sao, bác đừng lo lắng."

Lão Lưu thấy cô nói vậy cũng không hỏi nhiều nữa.

[EDIT] Nàng Thật Xinh Đẹp - Lục Nữu NữuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ