Ngày thứ nhất

1.5K 76 0
                                    

Ngày thứ nhất
Mùa xuân tháng ba, hoa lê đầy trời.
Y dựa vào cột trên mái hiên, nhìn sao dày đặc như hoa lê vây quanh nhau, khóe môi hơi nhếch lên. Mà một màn này, vừa vặn lọt vào mắt trang chủ.
Trang chủ, nguyên danh đã không có người nhớ rõ, chỉ biết hắn là người nắm quyền duy nhất, trang chủ của Minh Hiểu Trang. Đối với người trong giang hồ mà nói, trang chủ là một tồn tại vừa chính vừa tà. Với triều đình mà nói, Trang chủ là một tồn tại duy nhất không quản được, cũng không có biện pháp cưỡng bức dụ dỗ. Nói trang chủ ôn nhu, người bị hắn lấy ôn nhu đối đãi qua, hiện tại đều đã không còn. Nói trang chủ âm ngoan, Trang chủ chưa bao giờ xuất thủ trước mặt người khác, bởi vì thiên hạ đệ nhất cao thủ chính là tổng quản đại nhân bên cạnh trang chủ.
"Trang chủ, hắn là nam sủng La Sát Bang dâng tặng năm ngoái Túc Dạ." Tổng quản bày ra mặt than mà tham gia bát quái.
"Túc Dạ." Trang chủ lẩm nhẩm hai chữ này, cười, " Để hắn tới cùng dùng bữa."
"Vâng." Tổng quản co rút khóe miệng, liền đi xuống phân phó phòng bếp.
Cái gọi là, ăn không nói, ngủ không nói.
Y đang giữ ba từ đầu tiên trong câu này một cách hoàn hảo. Đối với những món ăn sáng đang ở trước mặt hắn, y chỉ cảm tưởng ba chữ, không khó ăn. Trang chủ nhìn người đang ăn một cách tao nhã với lễ nghi hoàn hảo trước mặt, một mạt ánh sáng lóe lên trong đôi mắt không thể gợn sóng .
"Trang chủ, La Sát bang đến đây tặng lễ." Lời của tổng quản là nói với Trang chủ, nhưng ánh mắt lại nhìn Túc Dạ.
"Tặng lễ?" Trang chủ âm cuối hơi cao lên, "Gọi bọn họ vào đây."
Chỉ thấy hai đại hán nâng một cái hòm gỗ đủ để chứa hai người bước vào, sau khi đại hán buông hòm gỗ xuống, hướng về phía trang chủ bẩm báo nói: "Trang chủ, đây là bang chủ La Sát bang chúng ta hiến tặng tân sủng, thỉnh vui lòng nhận cho."
Trong hòm gỗ là một cái lồng sắt, trong lồng sắt là một thiếu niên. Tóc đỏ như lửa, hai con ngươi màu vàng, trên mặt là biểu tình thịnh nộ, giống như ngay sau đó sẽ bổ nhào lên cắn yết hầu người. "Thế nào, La Sát Bang muốn kéo chúng ta xuống nước?" Trang chủ mang ánh mắt như mũi tên bắn thẳng vào một trong những đại hán, mà ngữ điệu lại vô cùng ôn hòa.
"Không dám." Đại hán kia trực tiếp quỳ trên mặt đất, toàn thân bốc lên mồ hôi lạnh, nói lắp: "Là . . là bang chủ. . . bang chủ. . . đưa cho trang chủ . . . lễ vật. . . không phải cái gì. . . cái gì lôi. . . lôi kéo. . . xuống nước. . . thật . . . thật sự. . ."
"Sau đó?" Trang chủ giống như không có nghe được nói, "Tổng quản, ngươi nói đi?"
"Trang chủ, người tộc Mục Đặc, không thể thu." Tổng quản giọng máy móc trả lời.
"Phải không?" Trang chủ nhìn về phía người ngồi ở đối diện hắn, không bị ảnh hưởng vẫn đang tiếp tục ăn cơm Túc Dạ, "Túc Dạ, ngươi nói đi?"
Y nghe vậy, liếc mắt nhìn thiếu niên đang căm tức nhìn y, mở miệng:" Phiền phức."
"Ha ha ha ha. . . . . ." Trong phòng bộc phát ra một trận tiếng cười to, sau khi tiếng cười ngừng lại, trang chủ làm ra quyết định cuối cùng, "Người, lưu lại. Về sau chính là Túc Dạ, người của ngươi."
Đối với phải nhận một phiền phức lớn, y vẫn thờ ơ như cũ.
Nửa đêm canh ba, là khoảng thời gian ngủ rất tốt.
Y đã chìm vào giấc ngủ, mà trang chủ đang ngồi trong thư phòng nhìn tư liệu về người nào đó mà tổng quản cung cấp.
"Trang chủ, đã canh ba rồi." Tổng quản dùng mặt than đánh ngáp nhìn thẳng trang chủ.
Trang chủ trừu rút khóe miệng, nghẹn ra một câu cuối cùng của hôm nay, "Ngươi, đi xuống đi."

Nam Sủng Quan Sát Nhật Ký - Trác NgaoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ