« Mùa thu ấy, em rời xa tôi »

497 72 9
                                    

Oneshot

Bầu trời về thu sao thật nhạt màu, nó vương vấn chút buồn bã, những chiếc lá ngoài kia quá yếu để có thể bám víu lấy thân cành. Chúng yếu ớt đến nỗi chỉ cần có cơn gió nhẹ vụt qua sẽ lập tức rơi xuống, chấm dứt cuộc đời đơn thuần của một chiếc lá.

Nắng thu giờ đây chỉ là những tia nắng nhẹ, mang theo cả gió heo may khô khốc của tiết trời.

Kim SeokJin vẫn ngồi yên bên khung cửa sổ, hưởng thụ không khí mát lạnh đang lan toả xung quanh mình. Nó không quá lạnh mà chỉ nhẹ nhàng, du dương như những bản ballad dẫn dắt con người ta chìm đắm vào nỗi hoang sơ, cô độc.

Cơn gió heo may thổi qua, cuốn theo làn tóc mượt trôi vào không khí. Anh còn nhớ những lúc được NamJoon xoa đầu cũng mang lại cảm giác như thế này, những lọn tóc man mát ma sát với lòng bàn tay ấm áp của cậu tạo nên loại cảm giác thật dễ chịu.

"SeokJin em tìm anh mãi, hoá ra là anh ngồi ở đây."

NamJoon hôm nay mặc bộ đồ nghiêm chỉnh, không phải là những cái áo thun ngả màu với quần thể thao hằng ngày nữa, thay vào đó là áo sơ mi sọc dài cùng với chiếc quần tây đen thanh lịch.

Một nỗi bất an dâng lên trong lòng SeokJin.

"Ồ em về rồi à, buổi thử giọng hôm nay thế nào ?" - SeokJin xoay đầu theo cảm tính hướng về phía có giọng nói của cậu.

NamJoon vơ lấy áo khoác đã bị SeokJin làm rớt xuống nền nhà cách đó không xa rồi bước tới chỗ anh.

"Em ở phía này cơ. Buổi thử giọng khá ổn, họ nói rằng em là một nhân tố tốt, chỉ cần vài ngày nữa sẽ có kết quả."

Cậu khoác áo ngoài lên người SeokJin, trông anh nhỏ bé đến mức có thể lọt thỏm bên trong cái áo của cậu. Điều này khiến Namjoon lo lắng không ít.

"Trời trở lạnh rồi, để em dìu anh vào trong nhé, trên đường về em có mua hai phần gà đấy ạ."

Đáp lại cậu chỉ là cái gật đầu từ anh.

Không biết từ khi nào SeokJin lại hình thành cho mình cái thói quen ngồi ở bệ khung cửa sổ mở toang mỗi khi chiều tà, có lẽ tiếng lá cây xào xạc cùng vài lọn gió ngoài kia khiến anh cảm thấy thật yên bình, và cũng khá tốt để anh có thể tập trung suy nghĩ nhiều thứ.

Hôm nay đã là ngày thứ năm kể từ ngày cậu thử giọng trở về, NamJoon lại tìm thấy một Kim SeokJin ngồi trên bệ khung cửa sổ.

Lúc nãy vừa nhận được thông báo, cậu lật đật chạy về nhà với tâm trạng háo hức, ngay lập tức chỉ muốn báo cho anh hay, cùng anh chia sẻ những ngày tháng mai này.

Thế nhưng đập vào mắt NamJoon là cái khung cảnh mà cậu không nỡ làm hỏng, có lẽ sau này nó sẽ in sâu thành từng gốc rễ trong tâm trí cậu.

Tia nắng chiều thu vương vấn chút màu sắc lên người Kim SeokJin và anh đang ngẩng đầu đón nhận thứ ấm áp ấy, nó như muốn xoá nhoà đi một lớp kí ức nào đó của anh vậy, chúng tan biến nhanh quá !

NamJoon ước rằng thời gian trôi chậm lại một chút, một chút thôi, để cậu được nhìn ngắm sự xinh đẹp của người con trai trước mắt này.

⁴|NamJin| - Little storyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ