Chương 11

3.7K 156 1
                                    

Chương 11: "Vào sinh nhật tôi, cậu có thể tặng tôi một nụ cười thật sự được không ?"

_________

Tối hôm đó, lúc tôi giúp thiếu gia trải giường, vô tình phát hiện ra tấm ảnh dưới gối. Tôi nhìn qua, nhất định đó là Lý Hiểu. Tôi đặt tấm ảnh ở đầu giường, định khi trải giường xong sẽ lại đặt tấm ảnh vào chỗ cũ. Chợt nghe tiếng thiếu gia ở phía sau: "Lâm Nghị, cậu... gần đây làm việc có mệt không?"

Tôi ngồi lại đàng hoàng, cúi đầu lắc lắc, nói: "Thiếu gia, tôi không sao."

"Không được gọi tôi là thiếu gia, gọi tôi là Cao Suất!" Tôi không nhìn thấy vẻ mặt thiếu gia, nhưng nghe giọng nói, hình như thiếu gia có chút giận dữ.

Tôi không nói gì.

Chú Lý thường nói, không có nguyên tắc cũng có giới hạn. Nguyên tắc có thể bị phá vỡ, nhưng người đó, không phải là tôi.

"Gần đây ăn không được sao?" Thiếu gia bước tới, lại hỏi tiếp.

"Ăn được." Tôi thành thật đáp.

"Vậy sao lại gầy đến thế? Có ai bắt nạt cậu sao? Hay có người bắt ngươi làm việc?" Thiếu gia đến trước mặt, nắm chặt bả vai, buộc tôi nhìn thiếu gia, hỏi.

Tôi thấy lông mày thiếu gia nhíu chặt, lại cảm thấy thiếu gia đáng thương. Nếu không phải vì Lý Hiểu, thiếu gia lúc này chắc đang cười thật tươi. Thiếu gia rất trắng, cười lên rạng rỡ như ánh mặt trời, rất đẹp. Thiếu gia từng tươi cười như thế, giờ lại có dấu nhăn giữa hai hàng lông mày rõ ràng thế.

Tôi đau lòng khi nhìn thiếu gia như thế, lại lắc đầu: "Không có, thiếu gia đừng nghĩ thế, tôi vẫn khoẻ. Trễ rồi, nếu thiếu gia không còn việc gì, tôi muốn đi ngủ."

Thiếu gia buông lỏng hai tay đang nắm chặt vai tôi. Lâu sau, thiếu gia khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, cậu đi ngủ đi."

Tôi gật đầu, xoay người đi ra cửa. Phòng thiếu gia lúc này, chỉ có tiếng bước chân của tôi, ngoài ra, không còn âm thanh gì nữa. Mỗi bước đi, tôi đều cảm thấy lưng mình đầy kim châm. Không, lúc dì Trương lấy kim đâm lưng tôi, tôi đều không khó chịu như vậy. Cảm giác này làm tôi khó thở. Tuy rằng đưa lưng về phía thiếu gia, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt rất nóng của thiếu gia, như muốn đem tôi nấu chín.

Lúc đi đến cửa, tôi dừng bước, quay đầu lại nói: "Thiếu gia."

"Lâm Nghị." Thiếu gia cũng cùng lúc gọi tên tôi.

Thiếu gia thấy tôi gọi, có chút ngạc nhiên, bước nhanh tới trước mặt tôi: "Cậu nói trước đi."

Tôi im lặng nhìn gương mặt thiếu gia một lúc. Thiếu gia cũng nhìn tôi, ánh mắt gặp nhau.

Tôi chưa từng trải qua cảm giác thế này, chỉ thấy tim đập nhanh hơn. Vì thế, tôi theo bản năng tránh đi ánh mắt thiếu gia, đưa tấm ảnh chụp Lý Hiểu trong tay ra: "Thiếu gia, vừa rồi lúc trải giường tôi nhìn thấy, quên trả lại."

Thiếu gia không cầm lấy tấm ảnh, mà nhìn tôi rất lâu. Sau đó, thiếu gia cầm lấy, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Lâm Nghị, ngày mốt là sinh nhật tôi. Tôi định đi chơi với bạn học một ngày nên buổi tối không về ăn cơm. Nhưng cậu không được ngủ, ở đây chờ tôi, tôi muốn dẫn cậu đến một nơi."

[Đam Mỹ] Nếu...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ