Chap 20: Ăn bữa sáng

1.6K 37 0
                                    

Editor : Nguyễn Hân Di, Jody Nguyen

Đông Thu Luyện cảm thấy mình đời này chưa từng mất mặt như vậy, khuôn mặt đỏ bừng, ở buồng vệ sinh mè nheo hồi lâu mới đi ra.

"Mẹ, mẹ mau tới đây đi!" Tiểu Dịch cùng Tiêu Hàn đang dùng cơm, Tiểu Dịch chú ý tới Đông Thu Luyện trước, Tiêu Hàn lúc này mới ngẩng đầu, hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa dài, có phần áo màu trắng cùng thân váy màu xanh ngọc, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của mình, lộ ra chút dịu dàng, tựa hồ là nhìn Tiểu Dịch, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười hết sức động lòng người, bên ngoài mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng kem, cả người toát ra vẻ nhẹ nhàng khoan khoái và tươi mới, Tiêu Hàn sớm biết Đông Thu Luyện tuyệt sắc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy cô nữ tính như vậy. Không hiểu sao thấy có chút ít ngây dại.

"Mẹ. hôm nay mẹ thật là đẹp!" Tiểu Dịch đã chạy đến bên cạnh Đông Thu Luyện, đưa tay kéo Đông Thu Luyện ngồi xuống, Tiêu Hàn ngồi ở đối diện, thấy Tiêu Hàn vẫn nhìn mình, cô cảm thấy có chút mất tự nhiên, còn Tiểu Dịch lại trợn to hai mắt nhìn Tiêu Hàn.

"Ba, mẹ hôm nay đẹp không?" Tiêu Hàn khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm sữa, còn lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh, rõ ràng không có dính sữa, liếm cái gì? Nhất là Tiêu Hàn vẫn nhìn mình, Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng ran.

"Mẹ, mẹ có phải rất nóng hay không, mặt hồng như vậy, mẹ mau đem áo khoác cởi ra, khi nào ra ngoài thì mặc" Tiểu Dịch hoàn toàn không chú ý tới động tác vừa rồi giữa cha mẹ, lời vừa nói ngược lại khiến Tiêu Hàn khẽ cười ra tiếng, Đông Thu Luyện vốn là lúng túng, liền thuận thế cởi áo len, "Uống chút sữa"

Đông Thu Luyện nhận ly sữa từ trong tay Tiêu Hàn, cúi đầu uống liền hai ngụm, lại truyền tới tiếng cười của Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy người đàn ông này thật sự là đủ rồi, cười lâu như vậy, chẳng lẽ là còn cười chính mình ở trong phòng vệ sinh làm chuyện ngu xuẩn,"Cái kia... Thiếu phu nhân, đây là sữa của cô"

Bác An lúc này đi qua đem đến một ly đầy sữa đặt trước mặt Đông Thu Luyện, cô đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Hàn đã đàng hoàng ăn sáng.

"Ba, có phải hay không sữa của ba uống tốt hơn? Vì cái gì mà mẹ mấy ngày hôm trước uống trà của ba, hôm nay lại uống sữa của ba?" Tiểu Dịch nghiêm trang hỏi.
Mà nam nhân nào đó chỉ là giương mắt nhìn thoáng qua gương mặt đang cố tỏ ra bình tĩnh của cô, một tay cầm bánh mì phết bơ lạc, nhưng là tay kia tựa hồ có chút run rẩy, "Ba cũng không biết, có lẽ là mẹ con thích mùi hương của ba"

"Loảng xoảng - -"; là thanh âm cái muỗng rơi xuống đất, người giúp việc chạy nhanh qua đem cái muỗng Đông Thu Luyện làm rơi nhặt lên, "Thiếu phu nhân, chờ một chút, lập tức đổi cho cô cái mới", nhưng là Đông Thu Luyện ăn không vô nữa, chỉ hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Hàn, nam nhân này còn vô sỉ đến cỡ nào, cái gì gọi là mình thích hương vị của anh ta, anh ta có phải bị bệnh hay không. Tức chết cô rồi.

Đông Thu Luyện thật sự là nhiều năm không có tức giận như vậy, hung hăng uống một ngụm sữa, bộ dạng kia ngược lại hết sức đáng yêu, tựa như là tiểu hài tử bị ủy khuất, Tiêu Hàn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đông Thu Luyện, "Sao vậy? Tức giận? Chẳng lẽ tôi nói sai?"

Cô Vợ Pháp Y Lạnh Lùng- Nguyệt Sơ Giảo GiảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ