Hắn chạy khắp sân bay tìm nó. Không có bóng dáng nó ở đâu cả. Hắn chỉ còn biết gọi... gọi...hắn gọi tên nó trong vô vọng...
5 năm sau
Máy bay mang biển số 502 đáp xuống mặt đất. Từng hành khách lần lướt xách vali xuống. Tháo cặp kính đen ra, nó nhẹ nhàng bước xuống máy bay. Mái tóc vàng bị gió thổi táp vào mặt. Vén mấy lọn tóc lên tai, nó xách vali ra cổng sân bay. Đã có xe chờ sẵn nó ở đó.
Nó bước lên xe, khuôn mặt lạnh băng, không chút cảm xúc.
- Giám đốc đi đâu ạ?
Người tài xế lên tiếng hỏi, giọng cung kính mặc dù nhìn ông ta phải hơn nó đến chục tuổi.
- Bác cho cháu đến công ty – mặc dù mặt đằng đằng sát khí như vậy nhưng nó vẫn lễ phép trả lời. Nó không muốn giống hắn 5 năm về trước, có tiền mà ngạo mạn.
Bác tài xế đã làm lâu năm cho nó nên hiểu rõ tính nó. Nó không phải là người lạnh lùng, vô cảm mà chỉ là hoàn cảnh đưa đẩy nên nó bắt buộc phải như vậy. Thực ra thì bác cũng rất quý nó, nhưng bác cũng như bao nhân viên khác làm cùng nó, không dám nói ra.
Đặt chân trước cổng công ty là đập vào mắt một hàng dài nhân viên. Nó nheo mắt nhìn hàng dài ấy, cảm thấy khó chịu. Ánh mắt nó sắc lạnh bước đi ngang qua hàng dài nhân viên đó. Tất cả nhân viên đều lén liếc mắt nhìn theo dáng nó. Cứ nghĩ giám đốc là một người dễ tính, ai ngờ lại...Cũng may là còn có cái ngoại hình xinh đẹp nếu không thì ế chết rồi. Mà cũng phải công nhận, giám đốc nhìn trẻ măng, vậy mà đã làm nên sự nghiệp lớn vậy rồi, ai cũng nhìn nó với ánh mắt nể phục. Chỉ trong 5 năm mà nó đã mở rộng địa bàn công ty sang các quốc gia khác nhau.
Bước vào phòng làm việc, nó đặt người xuống ghế. Đúng lúc đấy thì điện thoại đổ chuông. Đã 5 năm qua nó không hề thay đổi nhạc chuông bài You raise me up. Nhấc máy, giọng Bambam từ đầu dây bên kia đã văng vẳng.
- Bảo anh về trước mà sao giờ này mới về là sao hả?
- Hì. Em còn một số việc bên đó mà – nó thay đổi nét mặt ngay lập tức.
- Làm gì thì cũng phải biết giữ gìn sức khỏe đấy. Ốm lăn ra đây không ai chăm đâu – Bambam gắt nhẹ.
- Anh không phải lo cho em. Còn chị em sao rồi, anh không ức hiếp chị ấy chứ?
Nó nói giọng đe dọa.
- Anh sao dám ăn hiếp Tố Nhiên, sợ còn chẳng hết nữa là!
Trong 5 năm qua đã có nhiều chuyển biến xảy ra. Bambam cũng đã tỏ tình với nó, nhưng bị nó từ chối với lí do chỉ muốn làm anh em. Tố Nhiên lại có tình cảm với anh nên anh đành bất lực tiến đến với Tố Nhiên. Nhưng cưới Tố Nhiên, sinh con xong anh cũng dần quên đi cái tình cảm nông nổi đối với nó, cũng chỉ coi nó như anh em thôi.
"Cốc... cốc...cốc" tiếng gõ cửa kèm theo tiếng của của cô thư kí.
Nó hơi liếc về phía cửa rồi nói nhỏ vào điện thoại:
- Lát nữa em gọi lại sau – nó cúp máy, nét mặt trở lại sắc lạnh như ban đầu.
Cất giọng lạnh buốt người nó nói:
- Vào đi.
Nghe giọng nó, cô thư kí không dám bước chân vào văn phòng nữa. Cố gắng lê chân vào, cô đặt lên bàn nó một tập hồ sơ.
- Chuyện gì?
Nó nói mà vẫn không ngẩng lên, chỉ nhìn liếc qua tập hồ sơ trên bàn rồi lại tiếp tục lật lật tờ báo.
- Dạ thưa giám đốc đây là hợp đồng bên công ty C.F mới gửi sang!
Lúc này thì nó đã ngồi thẳng dậy nhìn cô thư kí khiến cô nói mà muốn rớt tim. Vẻ mặt đằng đằng sát khí của nó chẳng khác nào muốn giết người cả.
- Công ty C.F sao? – nó hơi thất thần khi nghe đến công ty C.F nhưng rồi lại trở lại như ban đầu – họ còn nói gì nữa không?
- Họ bảo muốn mời giám đốc đi ăn để tiện thể bàn công việc luôn.
- Bao giờ?
- Ngày mai ạ!
- Được rồi, cô ra ngoài đi. Mai cô đi cùng tôi.
Cô thư kí giật mình khi nghe nó nói vậy. Bình thường ở công ty nhìn thấy mặt giám đốc không thôi đã dựng tóc gáy rồi, đằng này lại còn đi cùng, còn ngồi cạnh giám đốc nữa thì không biết còn thế nào. Nhưng mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh, cô lủi thủi đi ra ngoài, mặt buồn thiu.
Cô thư kí vừa ra, nó đã cầm điện thoại lên bấm số máy Bambam.
- Xin lỗi, lúc nãy em có khách.
- Ừ không sao. Mà anh định mở tiệc mừng em về, tiện thể mừng con anh ra đời luôn – tiếng cười của Bambam từ bên kia vọng vào tai khiến nó không tránh khỏi mà cười theo.
- Thế nào cũng được. Em nghe theo anh chị hết – nó cười.
- Vậy là em đồng ý rồi đấy. Tuần sau để anh sắp xếp lịch chuẩn bị. Thôi, em làm việc tiếp đi. Anh không làm phiền nữa – Bambam nói rồi cúp máy.
Nó thở dài. Bambam lúc nào cũng thích vẽ chuyện như vậy. Đặt điện thoại xuống, nó lật tờ báo sang trang bên cạnh. Đập vào mắt là hình ảnh của hắn với tiêu đề "Thiếu gia của tập đoàn C.F chuẩn bị lấy vợ". Nhếch môi cười nó gập tờ báo lại, vì không cần xem nó cũng biết người sẽ lấy hắn là ai.
------------
Mang tiếng là đi chọn đồ cười mà mặt hắn chẳng có vẻ gì là vui vẻ cả. Lúc bị ép phải cưới Doyeon hắn đã cảm thấy khó chịu rồi mà bây giờ lại còn bắt chọn đồ cười. Hắn mặc kệ để bà Selina – mẹ hắn với Doyeon đang liến thoắng nói cạnh cô bán hàng. Hắn chống cằm, mắt láo liên quay hết chỗ này sang chỗ khác không yên.
Hắn quay người hẳn ra ngoài cửa kính. Mặt đăm đăm khó chịu làm mấy cô nhân viên cũng phải sợ hãi mà không dám ho he tiếng nào. Ai đời đi chọn áo cười mà mặt mày cứ như chuẩn bị đi giết người đến nơi. Đúng là bó tay với mấy tên thiếu gia, nhưng cũng phải công nhận hắn rất đẹp trai. Mấy cô nhân viên thầm ngưỡng mộ, thỉnh thoảng lại "liếc mắt đưa tình" với hắn, mong rằng hắn có thể để ý đến để thay vào cái ghế phu nhân mà Doyeon sắp ngồi vào.
- Anh... ra thử đồ đi mà – Doyeon quàng tay qua cổ hắn.
Hắn gạt phắt tay Doyeon ra, đứng dậy.
- Em cứ chọn đi. Anh mặc sao cũng được.
Hắn nói rồi bỏ ra ngoài, để mặc Doyeon vẫn đang ngớ người ra trước thái độ khó chịu của hắn. Trong suốt 5 năm qua cô đã cố gắng tìm đủ mọi cách để kéo được hắn về phía mình nhưng dường như vẫn chưa đủ để thay thế người con gái đó trong tim hắn. Ánh mắt cô buồn rười rượi, chẳng lẽ ngay từ đầu cô là người sai? Bà Selina nhìn theo con trai rồi lại quay sang nhìn Doyeon, bà thấy giữa hai đứa trẻ này có vẻ gì đó không bình thường. Lờ mờ đoán ra mọi chuyện, bà tiến đến vỗ vai Doyeon.
- Cô gái đó... là người thế nào?
Doyeon tròn mắt hỏi mẹ chồng tương lai.
- Mẹ... muốn nói đến...?
Bở lửng câu nói, nhưng dường như bà Selina đã hiểu cô muốn hỏi gì, bà gật nhẹ đầu. Doyeon cụp mắt xuống, đúng là không có gì có thể qua mắt được bà. Nhưng có lẽ đây là cơ hội tốt để cô tiến đến với Húc Hi mà không còn có sự cản trở của nó. Chỉ nghĩ vậy thôi, môi cô nhếch lên một nụ cười nhạt.
Hắn đứng trước xe, trên tay là một điếu thuốc. Từ ngày nó đi đến giờ hắn bắt đầu tập tành hút thuốc, uống rượu bia, chơi gái, hắn lao đầu vào công việc. Tất cả chỉ là để tìm quên. Nhưng càng cố gắng hắn lại càng không sao quên đi hình bóng nó. Bước vào căn nhà, mọi ngóc ngách của căn nhà dường như muốn trêu ngươi hắn khi tái hiện lại hình ảnh của nó ở mọi nơi trong căn nhà. Nghiễm nhiên hắn trở nên sa đọa hơn. Bà Selina chỉ còn cách trói buộc con trai vào hôn nhân, dù biết là hắn không hề thích Doyeon. Bà là người từng trải nên cũng hiểu rất rõ. Thực ra khi nghe con trai kể về cô gái kia, bà cũng có đôi chút thích thú. Hồi trước cũng đã từng có một hiểu lầm nên mới đẩy đưa bà và bố hắn đến với nhau. Bà rất hiểu con trai mình, nhưng bà không thể để con mình trở nên sa đọa trầm trọng như vậy được, bà không cam tâm.
Hắn ngước mắt lên, hút xong điếu thuốc, hắn định đi vào. Bất chợt hắn thấy một bóng hình quen thuộc cũng vừa bước vào cửa hàng. Hắn nheo mắt cố nhìn theo dáng người ấy, rất quen.
- Tống Vũ Kỳ !
Bất giác hắn kêu tên nó. Chạy vào trong hắn cố dõi theo từng cử chỉ sau lưng cô gái, không giống với một Vũ Kỳ bướng bỉnh, cô gái này thực sự rất đẹp và kiêu sa. Nhưng... hắn cố tình vòng qua trước mặt cô gái để nhìn rõ mặt hơn. Hắn chợt sững người khi thấy khuôn mặt này, một khuôn mặt giống y xì đúc nó. Không lẽ nó còn có chị em sinh đôi gì mà hắn không biết?
Hắn lắc đầu, cố không nghĩ ngợi lung tung nữa, quay mặt về phía khác. Cũng vừa đúng lúc cô gái kia bước ra ngoài. Ngoái nhìn theo bóng cô gái đó, hắn bật cười tự nhủ thầm mình thật hoang đường.
Nhớ lại những lời Bambam nói sau hôm chuyến bay của nó cất cánh.
" Húc Hi à! Cậu bình tĩnh nghe tôi nói nhé... Vũ Kỳ...mất rồi"
"Anh vừa nói gì? Anh đang đùa tôi phải không?"
"Không! Tôi không đùa. Vũ Kỳ xảy ra tai nạn trên chuyến bay. Bây giờ cô ấy đang nằm bệnh viện. Cậu đến ngay đi"
Hắn nhớ ngày hôm đó hắn đã trực tiếp nhìn thấy xác của nó được các cô y tá đưa vào nhà xác, hắn cũng đến viếng nó trong đám tang, còn nhìn thấy rõ hình ảnh lúc nó được đưa vào giàn hỏa thiêu. Lúc đó hắn đã đau khổ biết bao.
Hắn chán nản ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. Chỉ hai tháng nữa thôi là hắn đã thực sự trở thành một người đàn ông với vai trò là một người chồng.
"Vũ Kỳ ... em ở trên đó... có hạnh phúc chứ?"
-------------
BẠN ĐANG ĐỌC
NÀY ANH ! TÔI KHÔNG PHẢI LÀ OSIN [ LUQI ]
FanficVì quá cuồng cặp đôi đáng yêu này nhưng vì ít fic về bọn trẻ quá nên Ky quyết định cover lại truyện này. Truyện này chưa được tác giả chính cho phép nên các bạn đừng đem đi nhé. ------------------ Truyện xoay quanh những cô cậu nhóc, những cô cậu bé...