"Ồ, vì tình yêu của the Seven Tomes of Nosilla, tới đây này! Nó cần phải được thực hiện."
Phản ứng duy nhất là một tia sáng màu đỏ vụt qua gã và chạy xuống dưới cầu thang. Stephen bắt lấy nó khi nó bay qua nhưng không thành công.
Có tiếng nổ và tiếng kính vỡ dưới lầu, gã thở dài. Thật đáng tiếc, gã nhìn xuống những dụng cụ mà gã đã thu thập được trước đó, giờ lại nằm rải rác trên sàn gỗ tối và quỳ xuống để thu dọn chúng.
Gã đang lọ mọ dưới cửa kính để lấy một cuộn chỉ đỏ khi Tony hét lên dưới phòng khách mà họ đã biến thành một xưởng làm việc cho anh, "Honey, sao Tate lại trốn phía sau tôi, run rẩy như một chiếc lá vậy?"
Giật mình vì giọng nói, Stephen bật dậy, đập đầu vào tủ phía trên. Gã lẩm bẩm nguyền rủa, đứng dậy, xoa xoa phía sau đầu và hét lại, "Tôi không biết anh đã về!"
"Tôi từ Moscow về cách đây mấy tiếng rồi, nhưng anh lại không ở nhà."
"Tôi cũng vừa mới về. Những anh có thể nhắn cho tôi hôm thứ sáu, tôi sẽ đợi anh ở nhà."
"Anh bận mà, và tôi muốn thử sức chịu đựng của bộ giáp mới." Tony nói, giọng nói tiến lại gần hơn.
"Anh có thể đặt nó ở chế độ tự động và ngủ cả quãng đường mà?"
Tony đứng trên cầu thang, cười nhẹ. "Có thể. Âm thanh của gió tạt qua tai tôi."
Anh bắt đầu đi về phía Stephen, dang hai tay ra chuẩn bị ôm lấy gã, thì bị áo choàng chặn và quấn quanh anh, kéo anh lùi lại.
"Ồ đúng rồi," Tony nói. "Có chuyện gì với Tate vậy?"
"Nó gọi là áo choàng của Levitation."
"Đó là những gì tôi nói mà : Tate."
Stephen thởi dài, biết rằng mình đã thua trong trận chiến biệt danh này từ lâu, và trả lời, "Chà, khi anh đang ở Nga, chúng tôi bị vướng vào một cuộc tấn công."
"Wow, lại một cái khác à?"
"Đúng vậy, vài người và mẹ của họ muốn bỏ chúng tôi kể từ khi ta đánh bại Thanos. Nó có chút mệt mỏi."
"Lần này thế nào?"
"Ồ, nó khá dễ dàng. Một vài hành động bề ngoài thể hiện rằng sẽ có một cuộc tấn công nhanh chóng. Có thể tôi đã hét lên 'Boo!' và đuổi anh ta đi."
"Nhưng anh không làm?"
Stephen cắn môi dưới, ngượng ngùng. "Không, tôi không làm. Khi anh ta tấn công, tôi đã lao thẳng vào, anh và con dao găm của anh ta và một vài cái như vậy đã rạch một lỗ khá lớn trên Tate."
"Ha! Tate!"
"Ý tôi là, chiếc áo choàng tuyệt với và bí ẩn nhất!"
"Anh nói rồi mà"
"Sao cũng được. Vấn đề là, nó đã bị rách. Tôi đã có mọi thứ để vá lại cho nó," Gã nói, vẫy tay với ống kim chỉ, đặt mảnh vải lên bàn gần đó, "nhưng nó là một đứa trẻ cứng đầu."
"Chà, anh có thể đổ lỗi cho nó khi anh ném cho nó những từ ngữ cứng nhắc và vung kéo với nó? Là tôi thì tôi cũng sợ." Chậm rãi, Tony vòng tay ôm lấy chiếc áo choàng vẫn quấn quanh mình, ôm nó thật nhẹ nhàng và vuốt ve nó như một con thỏ đang sợ hãi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[IronStrange - Vtrans] Handy
FanficStephen vẫn cố gắng làm những công việc đơn giản hàng ngày bằng đôi tay run rẩy của mình. May mắn thay, Tony ở đó để giúp gã. Một câu chuyện về Stephen và Tony yêu nhau và xây dựng mối quan hệ của họ được kể qua các tình huống tập trung xung quanh v...