"Cạch!" Tiếng cửa kí túc xá quen thuộc vang lên khiến Donghyuck đang chống cằm mơ mộng ngồi chờ ở bàn bếp ngay lập tức tỉnh táo.
- Anh về rồi đây~
"Là Minhyung, là Mark!!" Em nghĩ thế rồi liền chạy thật nhanh ra cửa. Vẫn như mọi khi, em lại nhào đến đổ ầm lên lưng Minhyung trong khi anh đang tháo giày - việc mà bấy lâu nay dỗi anh em không làm được.
Minhyung nghe tiếng bước chân rồi một bóng người đổ lên lưng mình thì liền mỉm cười, anh biết ngay đó chính là bé con Donghyuck. Anh cứ mặc kệ em làm gì thì làm, tháo nốt giày rồi đứng thẳng dậy cùng với con người đang ôm chặt cổ anh, còn đôi chân thì quệt xuống sàn nhà.
- Em còn không chịu buông ra?
- Không buông. - Em nghe anh nói thế thì tay càng ôm chặt hơn, cứng đầu trả lời.
- Thế thì đứng thẳng lên anh mới đi được chứ, còn tay... cứ để thế cũng được.
- Hửm? - Donghyuck nghiêng đầu cười thầm, rướn người qua vai anh để nhìn mặt anh.
Anh thấy em nhìn mình với ánh mắt khó hiểu thì ngại ngùng quay sang chỗ khác. Với tay lấy bịch đựng trái dưa hấu bị bỏ quên nằm lăn lóc dưới sàn nãy giờ, buông một câu đánh trống lảng:
- Anh có mua dưa hấu, ăn không?
Không đợi cậu trả lời, anh liền nặng nề đi vào bếp, kéo theo hai cánh tay vẫn đang dính như keo dính chuột vào cổ mình và chủ nhân của nó vào cùng. Anh vừa đi vừa nhỏ giọng trả lời câu hỏi của em:
- ... vì lâu rồi không được cõng em trên lưng.
Donghyuck nghe thấy lời anh nói thì cười ha hả, tay đập bôm bốp vào người anh. Ngại ngùng gì chứ cái ông anh này? Nhưng nghĩ lại thì đúng là mấy ngày rồi em không được ôm Minhyung của em như thế thật. Vì anh cũng nhớ cái cảm giác đó nên khiến Donghyuck rất vui. Vào đến bếp, em liền buông tay khỏi cổ anh rồi vòng ra đỡ trái dưa hấu trên tay anh, cười cười nói nói.
- Để em làm, bổ dưa là nhiệm vụ của em!
Anh cũng cười khi thấy nụ cười như ánh dương của bé con, dịu dàng mà nhìn em nhanh nhẹn thực hiện từng thao tác bổ dưa hấu thật điêu luyện. Có Donghyuck người anh thương nhất ở đây cùng anh, còn có trái cây yêu thích nhất dưa hấu. Ngay lúc này, còn gì khiến anh có thể hạnh phúc hơn nữa chứ? Một niềm hạnh phúc thật đơn giản và nhỏ nhoi trong cuộc sống xô bồ này đó chính là được ở cạnh những điều mình yêu thương nhất.
Những miếng dưa hấu đều nhau, đo đỏ thật ngon mắt lần lượt được cậu bày lên dĩa. Xong xuôi em liền cười thật tươi, bưng dĩa quay sang khoe tác phẩm với anh. Tiện tay nhét luôn một miếng thật ngon vào miệng anh.
- Cha chan~ Dưa hấu cao cấp do người yêu cao cấp bổ đã hoàn thành rồi đây!
Anh vừa kịp phản ứng thì miếng dưa hấu từ tay em đã đưa ngay đến miệng. Anh liền cắn một miếng thật to rồi đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ trước mặt, vẻ hài lòng.
- Woah~ Quả nhiên là người yêu cao cấp Lee Donghyuck. Dưa ngon ngọt ghê luôn!
Dưa hấu này vốn đã ngon, được ăn cùng cậu thì quả là còn ngon hơn nữa, khiến anh cứ thế mà ăn không ngừng tay. Anh vừa ăn vừa cùng em tám đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, rằng trong vài ngày cả hai xa cách đã nhớ nhau thế nào, lúc luyện tập đi dạo hay đi làm việc thú vị ra sao. Hai mắt anh cứ híp hết cả lại, nhìn người trước mặt như muốn thu lại toàn bộ hình ảnh của em vào mắt mình. Bên cạnh anh là một Donghyuck tùy tiện ngồi hẳn lên bàn bếp, một tay chống đằng sau một tay cầm miếng dưa vừa ăn vừa nói ngon lành, đôi chân thoải mái đong đưa trông rất hồn nhiên.
- Hyuckie à, em biết không?
Đột nhiên anh cất tiếng hỏi một câu chẳng hề liên quan đến chuyện mà hai người đang nói nãy giờ khiến cậu phải nghiêng đầu khó hiểu, nhìn anh chằm chằm.
- Biết gì cơ?
Anh cười cười nhìn em rồi từ từ tiến lại gần, nói thầm như thổi hơi vào tai em.
- Rằng em còn ngọt và mát hơn cả miếng dưa hấu này này.
Donghyuck vừa nghe trọn câu thì lập tức rùng mình, tóc gáy cũng dựng cả lên, còn mặt thì dần đỏ lựng lên không khác nào miếng dưa hấu đỏ trên tay. Bé con giật nảy người, dùng sức đẩy anh ra.
- YAH LEE MINHYUNG!! Anh đừng có mà dở trò rù quyến con nhà lành!
- Há há há há!!! Xem em ngượng kìa! - Biểu hiện đáng yêu của cậu khiến anh không nhịn được mà cười phá lên.
Anh vốn định trêu chọc một chút thôi, ai ngờ em lại phản ứng dữ dội như vậy. Donghyuck bĩu môi khinh bỉ, vẫn là cái biểu cảm ấy. Mỗi khi anh dở trò trêu cậu là y như rằng đôi mắt sáng ngời kia lại lườm anh, đôi môi hồng đào cũng bĩu ra. Cậu bày biểu cảm đó ra chính là đang làm mặt xấu, thế mà anh chỉ thấy tràn ngập sự đáng yêu.
Thấy Minhyung cứ nhìn mình chăm chú, em liền đánh trống lảng.
- À, anh. Vẫn còn dư nhiều dưa quá, hay là làm nước ép bỏ tủ lạnh uống dần nhỉ?
- Nếu em muốn thì mình làm rồi uống luôn bây giờ cũng được! - Anh vẫn dán mắt vào Donghyuck, đưa miếng dưa hấu đã được gỡ sạch hột trên tay lên mà ngoạm một miếng to.
- Anh ăn tham thế! Khô-
Donghyuck chưa kịp nói hết câu thì bất chợt một làn hơi ấm áp phả vào môi em, kéo theo một cái chạm thật mềm mại và ấm áp từ môi anh truyền đến. Bé con bị anh làm cho bất ngờ, đôi mắt mở to nhìn anh rồi lại ngại ngùng mà từ từ nhắm chặt. Anh cũng nhìn em, đáy mắt hiện lên ý cười. Minhyung dùng chân đẩy chiếc ghế vướng víu sang một bên rồi ôm lấy eo em kéo sát vào người mình, một tay giữ chặt chiếc gáy mảnh khảnh, khẽ mở miệng. Một dòng nước man mát được truyền sang miệng Donghyuck, từng giọt từ từ chảy xuống cuống họng, ngọt lịm. Vài giọt nước màu đỏ nhạt không ngoan ngoãn chui ra ngoài liền chảy xuống cổ rồi đọng lại trên xương quai xanh của em, quyến rũ chết người.
Từ nãy em đã thắc mắc sao anh ăn dưa hấu mà lại lấy hột ra trước, lại còn cắn miếng to như thế. Hóa ra là có âm mưu từ cả rồi. Nhưng em mặc kệ đấy, em thích cảm giác này, thích cái cách anh nhẹ nhàng hôn em, thích cả cái ôm mạnh mẽ nhưng mang lại bình yên và ấm áp lúc này.
Donghyuck vòng hai tay qua cổ Minhyung, từ từ kéo anh sát lại gần để nụ hôn được sâu hơn nữa. Nước dưa hấu chính miệng anh ép ra đều dần truyền sang cho em, từng chút một. Đến khi chiếc lưỡi nhỏ lanh lợi kia vét hết từng giọt trong khoang miệng anh, cả hai mới buông nhau ra. Anh nhìn bé con trước mặt, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Em cũng nhìn anh, đưa chiếc lưỡi nhỏ liếm đi chút mật ngọt đọng lại trên khóe môi, mỉm cười như đang thách thức.
"Đồ quỷ nhỏ em thật đúng là không biết sợ!" Anh thầm nghĩ vậy rồi dứt khoát ôm lấy vai và chân em, bế theo kiểu công chúa đem vào phòng, không quên khóa cửa lại.
-- The End --
BẠN ĐANG ĐỌC
MarkHyuck | Watermelon
Fanfic"Này bé mặt trời nhỏ, cắt giúp anh quả dưa hấu!" Pairing: Mark × Haechan Writer: Eirlys. __________________ Ý tưởng nhất thời, viết ngẫu hứng để xả stress nên quý dị đừng kỳ vọng quá... -230419- -240719- Highest ranking: #3 Markhyuck #1 NCTFanfic