c28

284 14 0
                                    

Tôi nghĩ tôi và Lam Sơn… xuất hiện chút vấn đề.

Chuyện có chút hỗn loạn, từ lần trước chạy mười cây số thảm hại như vậy, tôi liền quyết định phải tập chạy đường dài, Lam Sơn nói cậu ấy có thể chạy tối với tôi, tôi cảm thấy như vậy cũng không tệ, còn có thể thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, vì vậy buổi tối mấy ngày nay chúng tôi vẫn luôn chạy bộ cùng nhau.

Chừng ba giờ chiều nay, cậu đột nhiên gửi WeChat cho tôi, nói tối nay muốn ăn liên hoan với bạn học ở ngoài, sợ rằng không thể chạy bộ cùng tôi, dù có chút mất mát, nhưng tôi vẫn chúc cậu và bạn học đi chơi vui vẻ.

Đến tối, vì không có tâm trạng chạy bộ một mình, sau khi tan làm tôi dứt khoát ở lại công ty tiếp tục làm thêm giờ.

Đến hơn tám giờ, tôi WeChat hỏi Lam Sơn ăn liên hoan thế nào, nhưng cậu mãi không trả lời. Tôi hơi lo lắng, lần trước cậu còn bị một người dùng gạch đập đầu đầy máu. Đến chín giờ, cậu vẫn chưa trả lời tôi, còn không nghe điện thoại, tôi có phần ngồi không yên, quyết định lái xe đến gần trường cậu nhìn một chút.

Nơi học sinh có thể ăn liên hoan cũng không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có ba bốn nơi, tôi lái xe đến từng nơi tìm, tìm kiếm bóng dáng bắt mắt của Lam Sơn trong từng nhóm gương mặt trẻ tuổi.

Sau khi tìm được cậu, tôi thấy cậu ngồi cùng một cô gái trong một quán lẩu, dựa gần vô cùng, chỉ có hai người họ.

Một giây đó tôi cảm thấy rất lạnh, còn rất sợ, sợ đến mức trái tim run rẩy.

Vô số ý niệm thoáng qua tâm trí tôi. Cô gái kia là ai? Bạn gái của cậu ư? Vậy tôi được tính là gì? Chờ chút, trước tiên không nên kết luận, có khi họ chỉ là bạn ha? Nhưng tại sao cậu phải giấu tôi? Hơn nữa cậu còn không nhận điện thoại của tôi, nhất định là cậu đã chán tôi! Chúa ơi, chúng tôi thậm chí còn chưa lên giường!

Cô gái kia đúng là xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh nhìn Lam Sơn, khiến người ta vừa nhìn đã biết, cô thích cậu.

Tôi ngồi trong xe cũng sắp điên rồi, tôi đã từng cho rằng trong bất kỳ thời gian, bất kỳ không gian nào tôi cũng có thể hoàn mỹ giữ vững phong độ của mình, nhưng hiển nhiên tôi đã đánh giá bản thân quá cao.

Tôi không ngừng gọi lại dãy số của Lam Sơn, nhưng người cách tôi không quá bốn năm mét kia lại từ đầu đến cuối không nhìn điện thoại lấy một lần, đúng lúc tôi không đợi nổi định xuống xe đi tìm cậu, chuông điện thoại lại vang lên.

Cơ mà không phải Lam Sơn, là học đệ dây dưa không dứt kia.

Tôi vốn không muốn nhận điện thoại của hắn, nhưng hắn không ngại phiền gọi đi gọi lại, thực sự không ngừng nghỉ.

Hình ảnh Lam Sơn và cô gái kia ở bên nhau giống như một bức tranh màu sắc chói mắt, cho dù xinh đẹp, nhưng lại giày vò thần kinh của tôi.

Tiếng chuông không ngừng vang lên khiến tôi thấp thỏm, rốt cuộc tôi vẫn phải nhận điện thoại.

“Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Đối phương tựa hồ không ngờ tôi tức giận như vậy, sửng sốt chốc lát mới chần chừ mở miệng: “Anh, anh có thể tới quán bar XX một lát không? Em muốn gặp anh.”

Dạy bạn cách theo đuổi nam thầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ