Chương 20 : Trở mặt như lật sách

2 1 0
                                    


Lúc Hạ sực tỉnh thì cô đã đứng trước cửa lớn khu biệt thự rồi. Ngôi nhà thứ năm tính từ trái sang là nhà cô.

Nhà cô ?!

Mẹ nó. Hôm nay đúng là ăn nhầm mấy thứ đồ linh tinh rồi, hết gặp tên biến thái, giờ lại còn nói lung ta lung tung, cái gì là nhà cô chứ, cô đã chuyển ra ngoài rồi, bây giờ đó chỉ là nhà của ông nội và...

Hạ thở dài, nhìn về phía xa xăm suy nghĩ, dù sao đó cũng là nơi nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, nói không nhớ là trái với lương tâm. Tuy rằng không có đặt nhiều tình cảm, nhưng cảm giác thân thuộc trỗi về ấy thực sự quá lớn để mà che giấu. Quả thực, cho dù Hạ phủ nhận hết tất cả mọi thứ, thì đó vẫn đã từng là kí ức một thời niên thiếu cô gắn bó.

Mà đã là kí ức, vĩnh viễn không thể xóa bỏ được.

Chú bảo vệ mới thay ca coi như cũng có mắt nhìn người, thấy Hạ đứng chắn trước cổng, trên người khoác một chiếc áo mỏng, chân còn đi đôi dép thỏ bông trong nhà nhưng cũng không vội vã đuổi đi. Thấy Hạ cứ chần chừ không đi, lúc này mới tiến đến gần hỏi :

- Này, cô gái, cháu quên thẻ quẹt khóa à ? Có cần mượn điện thoại gọi cho người thân ra đón không ?

Đây là khu biệt thự chỉ dành cho người giàu và siêu giàu, người đến đây không quý thì phú, nếu giúp được người ta thì nên giúp, có khi đời mình nhờ thế mà phát tài cũng nên. Ôm mộng tưởng đổi đời, chú bảo vệ cũng thân thiện hẳn ra

- Cháu đừng ngại, cứ lấy mà gọi.

Rồi dúi điện thoại vào trong tay Hạ.

Hạ hơi cau mày, cô ghét cảm giác khi phải tiếp xúc với ai đó bằng da thịt kiểu này với người lạ, huống hồ người này không quen biết lại tự dưng đem cho cô mượn điện thoại. Không phải là bị chập mạch đấy chứ !

- Không cần...

Hạ giật mình đưa điện thoại trả, thái độ cực kì kiên quyết.

Thời buổi bây giờ, đột nhiên có người đối xử tốt với mình, nói thật không phải có ý đồ thì chính là đầu óc không bình thường. Không phải vì Hạ không tin vào lòng người, mà là cô sống rất thực tế. Con người sống vì chính mình, nói toạc ra là đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, nói thuần khiết đối xử tốt với người khác, tuyệt đối là dối trá. Ít nhất khi trao cho ai đó điều gì, bản thân đã thừa nhận sẽ đạt được lợi ích nào. Ngay cả bản thân Hạ cũng vậy, đối xử tốt với người cô thích, không phải để họ đáp trả lại tình cảm cho mình hay sao ? Không phải vì sợ họ sẽ bỏ rơi mình hay sao ?

Nhưng điều Hạ khó chịu hơn nữa là chú bảo vệ kia không hiểu vì sao lại nhất quyết không chịu cầm lấy.

- Cháu cứ dùng đi, không tốn bao nhiêu tiền điện thoại đâu.

Chính vì thái độ nài nỉ bám dính như đỉa của chú bảo vệ kia mà Hạ càng ghét bỏ.

Trong lúc đưa qua đẩy lại, chiếc điện thoại trượt tay rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Lúc này chú bảo vệ kia mới tỉnh mộng, lại thấy điện thoại của mình bị vỡ, chẳng xét lại lỗi là do ai, nhìn thấy Hạ tỏ vẻ không phải lỗi của tôi thì gầm lên, y như con quái vật bị thương, nhổ ra toàn những lời tục tĩu

Vẫn chờ anh đến nói lời yêu - Cải TímWhere stories live. Discover now