Chiếc sô pha màu sữa rất mềm, nhưng thân thể Vương Cảnh còn mềm mại hơn. Cặp đùi dài trơn bóng thẳng tắp của nàng đã bị Doãn Xuyên nâng lên cao, gác trên vai gã. Điều đó khiến Vương Cảnh với môn hộ mở rộng càng thêm thẹn thùng. Tay nàng luôn luôn che kín khuôn mặt, Doãn Xuyên không sao nhìn được nét mặt của nàng. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, bởi vì Vương Cảnh đã hoàn toàn mặc cho Doãn Xuyên bố trí.
Hai múi thịt non mềm đã tràn ra dịch thể óng ánh, lớp cỏ mềm mại vây xung quanh cánh hoa đã dính ẩm ướt. Doãn Xuyên bị lửa dục thiêu đốt không muốn mơn trớn thêm nhiều nữa. Gã nắm lấy cự vật dũng mãnh nhắm chuẩn nụ hoa, vạch mở hai mảnh cánh hoa ở chính giữa nụ hoa ra.
Có lẽ cảm nhận được sắp bị tập kích, thân thể Vương Cảnh không ngừng run rẩy.
"Anh muốn tiến vào đây." Doãn Xuyên hôn bàn chân đang gác trên vai một cái, ưỡn một cái chống nhục côn đã nóng hừng hực vào cánh hoa. Thân thể Vương Cảnh càng run rẩy rõ rệt.
"Đừng run rẩy, đừng khẩn trương, anh sắp vào rồi, em thả lỏng chút." Doãn Xuyên quái lạ với phản ứng của Vương Cảnh. Theo lý mà nói Vương Cảnh đã là thê tử của người khác, lẽ ra kinh nghiệm tình dục phải phong phú, sao lại khẩn trương như vậy chứ?
Thật ra Doãn Xuyên không biết rằng, màn diễm tình bất ngờ một năm trước đã ghi lại dấu ấn cực kỳ sâu sắc trong ký ức của Vương Cảnh. Lần tiến vào thô lỗ đó khiến cho nàng sản sinh ra sự cảm nhận khác hẳn về tình dục. Một loại là kỳ vọng đạt được khoái cảm cực độ, bởi vì vào sát na Doãn Xuyên cưỡng ép tiến vào, nàng lại có thể đạt được khoái cảm chưa từng có. Nhưng cảm giác đau đớn căng nứt cũng làm cho nàng sinh ra sợ hãi. Đó cũng là vì sao cho dù Vương Cảnh có một loại tình cảm đặc biệt với Doãn Xuyên nhưng lại cực kỳ lãnh đạm với gã. Có lẽ, đó chính là sự trả thù của nàng. Nàng khiến cho Doãn Xuyên say mê mình, sau đó khiến cho gã đau khổ chờ đợi, không cho hắn một cơ hội nào.
Đương nhiên Doãn Xuyên không hiểu những điều đó. Điểm hưng phấn của gã đã tiến gần đến mức bùng nổ, cho nên hiện tại gã đã ở vào thế buộc phải tiến lên. Nhục bổng nóng hổi như một cây thương cứng đâm phá nụ hoa. Nhưng lúc gã dồn toàn lực công tới, Vương Cảnh như chạm phải điện một tay chống đỡ thân thể, tay kia lấy sức đánh Doãn Xuyên.
"Không được, đau, đau chết đi được. Anh, cái thứ của anh rốt cuộc là quái vật gì vậy? Anh dừng lại đi." Giọng Vương Cảnh đã run rẩy, áng hồng trên khuôn mặt nàng đã biến mất, thay cho áng hồng là vẻ nhợt nhạt, hàm răng như ngọc trai cắn chặt lấy cánh môi hồng kiều diễm. Dường như thời khắc này nàng đã cắn nát môi.
Vẻ mặt Doãn Xuyên cũng biến đổi. Gã sợ đến lăn vội xuống, ôm nhẹ Vương Cảnh, hết sức tự trách mình an ủi: "Sao rồi? Còn đau không?"
"Đau" Vương Cảnh trừng mắt giận dữ nhìn Doãn Xuyên.
"Đều là anh không tốt, anh đáng chết, anh đáng chết. Lại đây nằm xuống, nghỉ một lúc rồi tiếp." Mặc dù Doãn Xuyên miệng thì tự trách, nhưng trong lòng rất không cam tâm. Không có một nam nhân nào cam tâm cả, đó có lẽ cũng là mặt ích kỷ của nam nhân.
BẠN ĐANG ĐỌC
TÂY UYỂN MỊ ẢNH
Ngẫu nhiên- Tây Uyển Mị Ảnh là một truyện thuộc thể loại Truyện Sắc Hiệp Nặng. Nhân vật chính của truyện là Doãn Xuyên. Khu nhà ở cao cấp Tây Uyển là nơi chuyên sản sinh ra mỹ nữ, người ở đây thường là người có tiền. Doãn Xuyên phải vay rất nhiều tiền mới mua...