Chap17

2.4K 207 18
                                        

Jimin từ từ mở mắt tỉnh dậy sau hơn 2 ngày nằm hôn mê bất tỉnh

Cậu hơi choáng, ngơ ngác nhìn căn phòng khá xa lạ với mình

Nhùn thấy bóng người sau tấm rèn ban công, cậu mới chập chững từng bước tới

- Cậu tỉnh rồi sao? Có còn đau không?

Jin với tách cafe nóng hổi trong tay, khuôn mặt lạnh nhạt quay lại hỏi

- Ổn...

Jimin hơi nhún vai một cái rồi đi đến cầm tách cafe của Jin uống

Thấy thái độ của Jimin hơi kỳ lạ, không sốc nặng sau khi mất con còn rất thảnh thơi uống cafe nữa chứ

- Đừng nói lại là nhân cách khác nữa đấy chứ ?

Jin thở dài hơi loạn vì cái con người đa nhân cách, sáng nắng chiều mưa không rõ tâm trạng này

Anh đập nhẹ lên vai cậu khi thấy cậu cứ liếm nhẹ lên vành chiếc ly

- Cafe không tốt cho cậu đâu

- Em có nói là uống cafe đâu, em chỉ đang thưởng thức enzim còn dính lại của anh thôi

Jimin với chiếc lưỡi hồng cùng đôi môi đỏ nhạt áp nhẹ lên vành ly. Khuôn mặt đầy quyến rũ hơi hồng hồng do lạnh

Đứa con trai nào nhìn vào chắc chắn sẽ bị Jimin hút hết hồn. Nhưng Jin thì không, anh đã miễn nhiễm với loại này lâu rồi

Anh nhìn cậu một chút rồi quay lưng phũ phàng đi vào nhà. Jimin thấy vậy liền đuổi theo níu lấy tay anh

- Gì? Tôi còn công việc. Nếu cậu đã tỉnh xin mời cậu ra khỏi nhà tôi dùm

- Em không có nơi nào để về cả, làm ơn cho em ở lại đi, em hứa sẽ không làm phiền mà còn giúp anh nữa

- Không cần

- Hay là tối nào anh cần giải tỏa em đều sẵn sàng dâng mông lên hoặc nếu như tay anh có đau không quay tay được em sẽ quay dùm cho

- Cậu bị điên à?

Anh liền đánh mạnh nơi đầu cậu một cái rồi quay đi

Cậu hơi đau ôm lấy đầu mình nhưng vẫn cố đi theo sau anh

Anh mặc kệ cậu đang luyên thuyên cái quái gì phía sau, vẫn tiếp tục đi

Cậu hơi đau chỗ vết mổ nên đã dừng lại nghỉ và mất dấu anh. Đúng lúc đó thì Hope trong tà áo blouse liền đi qua

Hắn bất ngờ nhìn cậu, cậu cũng cười cười vẫy tay chào hắn

- Cậu bị mất chức rồi nên đến đây ăn vạ sao? Nhục nhã chưa hả?

Hope đứng khoanh tay lại ra vẻ kiêu ngạo, hống hách cười cợt Jimin đang đứng tựa vào tường

Jimin vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghĩ hắn bị khùng nên cậu liền đi tới

- Tôi ăn vạ hồi nào, một bé con xinh xắn như tôi không ai bỏ được đâu

Cậu vuốt nhẹ mái tóc, đôi mắt khẽ nhếch lên thả thính về phía hắn

Hắn không nói được gì hơn, đơ người nhìn cậu liên tục thả thính mình

" Chụt" Cậu khẽ hôn lên môi hắn rồi cười mỉm

[Allmin] [ABO] Omega Slavery Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ