Chap 19

1.3K 106 3
                                    

"Seungwan?!

Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đã lâu không gặp, Joohyun chạy tới ôm chầm lấy Seungwan, khiến cô ấy suýt nữa là té nhào ra sàn

"Em về lúc nào? Sao không báo cho chị?"

"Em về cách đây hai hôm, vì muốn cho chị bất ngờ nên không báo"

Joohyun xúc động nhìn Seungwan, em ấy đã khôi phục lại được thần sắc rồi, mái tóc dài màu vàng óng ả không còn nữa mà nó đã ngắn lên tới cằm. Cũng gần 3 tháng rồi mới gặp lại, Seungwan thay đổi nhiều quá!

"Sao lại khóc thế này? Em về rồi mà!" - Seungwan áp hai tay lên má Joohyun, lau nước mắt cho nàng

"Chị xin lỗi, chị..."

"Suỵt! Đừng nói nữa, chuyện qua rồi. Em không sao mà"

Lúc này Seulgi mới đi tới gần khẽ quan sát Seungwan. Có vẻ cô ấy đã hoàn toàn bình phục

"Xem ra cô đã bình phục"

"Cô là..." - Seungwan khó hiểu nhìn Seulgi

"Em ấy là bạn chị, Kang Seulgi, cũng là bác sĩ chữa trị cho em ở Hàn Quốc lúc tai nạn"

"A, thực sự cảm ơn sự tận tình của cô"

"Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi"

"Nếu đã tới đây rồi, em cũng đi xem một vòng đi"

Joohyun vui vẻ kéo tay Seungwan đi, hoàn toàn bỏ mặc Seulgi lại đằng sau. Cô không để ý đâu, xin nhắc lại lần nữa Kang Seulgi thực sự không để ý đến đâu. Dù gì hai người họ cũng là thân thiết lâu ngày mới được gặp lại, cô tạm thời tránh đi một chút cho họ có không gian tâm sự cũng không sao.

---------------------------------------------

Xem ra mới xa nhau có 3 tháng mà tưởng chừng như 3 năm vậy. Hai người dính lấy nhau không rời, kể từ lúc gặp lại ở buổi triển lãm cho đến khi về tới nhà. Họ cứ luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà Seulgi không tài nào hiểu được. Cô thường nghe các nam đồng nghiệp nói rằng phụ nữ chính là giống loài khó hiểu nhất trên đời này và chỉ họ mới hiểu được nhau. Chẳng lẽ Kang Seulgi cô đây không phải là phụ nữ hay sao?

"Em ở lại nhà chị ăn cơm luôn nhé? Còn nhiều chuyện chị muốn nói với em lắm!"

Nữa hả? Sao từ lúc quen nhau đến giờ Seulgi chưa từng thấy Joohyun nhiều chuyện như lúc này nhỉ? Có phải nàng bắt được sóng rồi không?

"Được được, em có thể ở lại nhà chị qua đêm luôn"

"Như vậy càng hay!"

Thế là Son Seungwan đó "tự nhiên" chiếm lấy công việc mà Seulgi từng làm. Cô ta phụ Joohyun nấu ăn, phụ Joohyun rửa bát, cùng Joohyun trò chuyện sau bữa ăn. Chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Joohyun, và sắp tới là chiếm luôn cả chỗ ngủ bên cạnh Joohyun.

"Em về nhà đây, có gì thì gọi cho em" - Seulgi tự thấy mình "thừa thãi", có lẽ tối nay cô không thể ở lại đây được nữa. Đành về nhà mình để không gian cho hai người thoải mái tâm sự.

"Ừ, về cẩn thận" - Joohyun trao cho Seulgi nụ hôn ở má một cách bí mật không để Seungwan biết được

----------------------------------------------

[SEULRENE] - Bác Sĩ Khoa Cấp CứuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ