-" Vu Bân, anh đứng lại cho tôi."
-" Anh mới không đứng lại cho em đánh. Em hung dữ như vậy, em nói xem chồng em sao lại xui xẻo lấy phải em chứ."
Vương Hạo Hiên nhìn Tống Kế Dương cùng Vu Bân rượt đuổi đã hơn mấy vòng sân, thở dài không cản hai người bọn họ nữa, đi đến ngồi bên cạnh Triệu Yên Hà cùng Lâm Triết. Giúp bọn họ bày chén dĩa lên bàn để chuẩn bị dùng bữa tối.
Tiêu Chiến đứng ở cạnh bếp lửa than, nhìn hai người bạn lâu năm của mình đùa giỡn, cười đến chảy cả nước mắt. Vương Nhất Bác bên cạnh nhìn thấy lại tưởng anh bị cay mắt do khói liền có ý muốn đuổi anh đi không cho anh tiếp tục nướng nữa. Tiêu Chiến khó khăn giải thích với hắn mấy câu hắn mới có thể để anh ở lại.
Tiêu Chiến lật miếng thịt trên vỉ nướng, lâu lâu lại quay sang Vương Nhất Bác, miệng tự động biến thành một đường cong. Vương Nhất Bác một lúc sau thấy anh cứ nhìn hắn cười liền hỏi:
-" Làm sao vậy?"
Tiêu Chiến lắc đầu, hướng hắn nhẹ nhàng trả lời: -" Không có gì, chỉ là . . .cậu về rồi thật tốt . . ."
Vương Nhất Bác luồn tay ôm lấy eo Tiêu Chiến, mỉm cười nhìn anh: -" Vui đến như vậy sao?"
Tiêu Chiến nhìn hắn cười, gật nhẹ, bất giác cười theo hắn. Sau đó lại nhớ ra chuyện gì, đẩy hắn ra, cau mày hỏi:
-" Hôm đó cậu tại sao ôm Yên Hà."
Vương Nhất Bác thở dài, đưa tay xoa đầu Tiêu Chiến, sớm không hỏi muộn cũng không hỏi lại lựa ngay lúc vui vẻ thế này hỏi đến mấy chuyện ấy. Nhưng rồi lại kiên nhẫn giải thích với người trước mặt:
-" Hôm đó cô ấy vừa tỏ tình với Hạo Hiên."
-" Hả? Rồi kết quả thế nào?"
-" Bị từ chối, muốn ly hôn rời khỏi đây một thời gian, muốn an ủi cô ấy."
Nghe Vương Nhất Bác nói, Tiêu Chiến đại khái cũng cảm thấy cô gái kia có chút tội nghiệp. Nhưng đến khi nghĩ đi nghĩ lại một lúc thì vẫn cứ quay sang mắng hắn:
-" Vậy cũng tùy tiện ôm người, con trai các người dễ dãi như vậy."
-" Anh không phải?"
-" Hả?"
-" Không phải con trai."
-" Vương Nhất Bác, cậu . . ."
Vương Nhất Bác đưa tay, lần nữa ôm lấy eo Tiêu Chiến, kéo sát vào người hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi người kia một cái rồi mới buông anh ra, vui vẻ nói:
-" Là tôi sai sau này không làm anh ghen nữa."
-" Ai lại ghen, cậu đừng có nói bậy."
Tiêu Chiến mặt sớm đã đỏ như gất, nói xong câu đó liền không nhìn đến Vương Nhất Bác nữa. Vương Hạo Hiên ngồi gần đó nhìn thấy một màn vừa rồi, âm thầm nghĩ Vương Nhất Bác dù có cho hắn tiền hắn chắc chắn cũng không dám làm vậy thêm lần nào nữa. Chọc Tiêu Chiến ghen một lần liền nằm đến hai năm làm sao lại còn dám làm đến lần thứ hai. Vương Hạo Hiên nghĩ đến đây liền muốn mở miệng trêu chọc hai người bọn họ một chút, không ngờ còn chưa kịp nói Tống Kế Dương đã đi đến bên cạnh nắm lấy cổ hắn, lắc đến mức hắn chóng mặt hoa mắt, nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến][Hiên Dương] Nợ Một Câu Nói
Fanfiction"Vương Nhất Bác, tôi nợ cậu một câu . . ." "Tôi thích cậu."