-" Vương Nhất Bác, con nghĩ gì mà có thể đưa ra yêu cầu đó với ba?! Con có muốn lấy thì ít nhất cũng phải là một cô gái, hai thằng con trai làm sao có thể kết hôn."
Chủ tịch Tống lớn tiếng quát người trước mặt, Vương Nhất Bác chịu mắng hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chỉ cúi đầu đứng yên không nói lời nào. Hắn đợi đến khi cha mình bớt tức giận mới đem tập hồ sơ cầm trên tay đặt lên bàn hướng về cha hắn, nói:
-" So với Triệu thị, Tiêu thị sẽ có tiềm năng giúp đỡ cho việc kinh doanh của chúng ta hơn, chủ tịch Tiêu cũng là bạn thân của ba cho nên . . ."
Vương Nhất Bác đang nói thì bỏ lửng để người kia tự điên vế sau, chủ tịch Tống nghe lời hắn nói tay cũng nhanh chóng lật tập hồ sơ ra xem cảm thấy hắn nói không sai mới thở dài, đáp:
-" Cũng không thể hủy hôn với Triệu thị."
-" Chỉ cần có thể kết hôn với Tiêu Chiến."
Chủ tịch Tống đặt lại tập hồ sơ xuống bàn thở dài, ông cũng biết chuyện người trước mặt đã quyết định bản thân khó mà ngăn được chỉ đành thuận theo ý hắn. Chuyện này ông lại phải đi gặp chủ tịch Triệu để giải thích rõ ràng một chút mới có thể ổn thỏa.
________________________________________________________________
Tống Kế Dương ở ngoài cửa đang nghe ngóng xem có chuyện gì thì thấy một cánh tay đưa qua ngang mặt mình nhẹ nhành đóng cánh cửa đang mở hờ lại thuận tiện ép người cậu tựa vào cửa. Tống Kế Dương quay lại nhìn thấy Vương Hạo Hiên lâu ngày quen tật thuận chân đá vào chân hắn một cái mạnh vậy mà hắn lại không có tức giận cũng không nhúc nhích lên tiếng nói:
-" Cậu chủ, cậu muốn biết chuyện gì tôi có thể kể cho cậu nghe, không cần phải cực khổ như vậy."
-" Anh ta thật sự muốn kết hôn với Tiêu Chiến?"
-" Đương nhiên."
-" Còn Triệu Yên Hà? Các người đùa tôi có đúng không? Tiêu Chiến còn chưa đủ đau khổ với chuyện của Lâm Triết sao? Đem anh ấy về đây sau này anh ấy sẽ phải sống như thế nào? Các người có còn là con người không vậy?"
Lời lẽ tuy nặng nhưng gương mặt Tống Kế Dương lại chẳng có biểu hiện gì giọng điệu cũng bình tĩnh đến chỉ mỗi ánh mắt của cậu mới thể hiện rõ ràng nhất cho Vương Hạo Hiên biết rằng cậu đang căm phẫn đến mức nào. Tống Kế Dương của hắn tuy bị người ngoài nói là lạnh lùng, tàn nhẫn suy cho cùng lạu vẫn luôn sống vì kẻ khác. Vương Hạo Hiên kề sát Tống Kế Dương thêm một chút, đem ly trà sữa trong tay nhét vào tay cậu, hắn chạm nhẹ vào tóc người trước mặt nhẹ nhàng nói:
-" Cậu còn nhỏ sau này sẽ hiểu. Ly này mua cho cậu không uống nhanh tan hết đá đó."
-" Vương Hạo Hiên!"
Tống Kế Dương nhìn ly trà sữa trong tay rồi lại nhìn Vương Hạo Hiên nghiến răng gầm nhẹ tên hắn một lần, hắn cũng chỉ lớn hơn cậu có hai tuổi.
-" Được rồi, không chọc cậu nữa. Nhưng chuyện của Vương Nhất Bác tốt nhất cậu đừng dính vào, không tốt."
-" Anh đang đe dọa tôi?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến][Hiên Dương] Nợ Một Câu Nói
Fanfiction"Vương Nhất Bác, tôi nợ cậu một câu . . ." "Tôi thích cậu."