Chương 6

1.8K 166 53
                                    

Chương 6

Những dục niệm ban ngày bị che giấu đều ở trong đêm đen cuồng ngạo gào thét. Tiếng y phục bị xé rách pha lẫn với tiếng thở dốc nặng nề đánh vỡ không gian yên tĩnh. Trong lúc giằng co, cây nến trắng bên bàn bị đụng đổ xuống đất, ánh nến leo lét, bóng đêm dày đặc tựa như thủy triều lớp lớp nối nhau ùa vào phòng.

Ánh sáng yếu ớt cuối cùng cũng bị bóng tối nuốt chửng.

Cổ áo bị xé toạc lộ ra cần cổ thon dài và tấm lưng mịn màng, ngay cả trong bóng đêm vẫn trắng mượt như ngọc, càng khiêu khích Ôn Triều dằn lòng không nổi.

Nụ hôn của hắn vừa cuồng nhiệt vừa thô bạo, tựa như dã thú gặm cắn lộn xộn trên gáy. Mỹ nhân dưới thân bị cường bức đè trên án, không đường trốn tránh, chẳng khác nào như bị tra tấn.

Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã nghiêm khắc giữ gia phong, hơn nữa cậu vốn có chút lãnh đạm và thẳng thắn, tuy sớm lăn lộn trong giới giải trí nhưng vẫn giữ được sự đơn thuần, trong sáng. Có thể nói "thường đi bên bờ sông, giày tuyệt không ướt nước", tuy rằng "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn". Chưa khi nào phải chịu nhục nhã như vậy, cậu vừa thẹn vừa giận, chỉ hận không thể ngay lập tức rút kiếm giết chết Ôn Triều, nhưng rồi lại vướng bận an nguy của toàn tộc Lam thị và Ngụy Vô Tiện mà không thể làm bừa, chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng, nói:

"Hôm nay ngươi cố ý làm nhục ta, ngày khác ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi!"

"Đã đến nông nỗi này rồi, Hàm Quang Quân còn nói những lời đe dọa ấy cho ai nghe? Hôm nay ta liền hủy đi sự trong sạch của ngươi thì ngươi tính thế nào?"

Ôn Triều lên tiếng cười nhạo, thô bạo gỡ bỏ đai lưng của cậu, một tay mò vào trong vuốt ve, tay kia nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh, thỏa mãn thở ra một hơi.

"Da của Hàm Quang Quân nõn nà tựa như nữ tử, chỉ là cơ thể có chút đơn bạc. Nắm cái eo nhỏ uyển chuyển này, ta thực sợ nếu dùng sức quá mạnh lỡ làm gãy thì phải làm sao?"

Ôn Triều miệng nói ra những lời nói phóng đãng, tay cũng càng ngày càng quá đáng. Vương Nhất Bác không nhịn được nữa, quyết tâm nắm lấy Tị Trần.

Tuy rằng không thể giết những vẫn có thể dư sức đánh hắn ngất. Cho dù là Lam Trạm, bị người khác làm nhục đến mức này cũng sẽ thà để ngọc nát chứ không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

Vương Nhất Bác vận lực rút kiếm, đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra đan điền trống không, cả người mềm nhũn vô lực, cổ tay buông lỏng, Tị Trần "leng keng" rơi xuống trên án, sợ hãi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Ngươi! Lúc nào?"

Cho dù phải nhận uy hiếp không nhỏ, Ôn Triều vẫn như trước hài lòng lắng nghe thanh âm có chút run rẩy của y, tỉ mẩn gặm nhấm cảm giác thích thú khi thấy được những điều khác lạ của Hàm Quang Quân so với quá khứ.

Sóng lớn không hoảng như Hàm Quang Quân, y sẽ sợ hãi sao? Thực sự vô cùng thú vị!

"Hàm Quang Quân cầm – kiếm song tu, tiếng tăm lẫy lừng. Nếu không có kế sách vẹn toàn, giờ khắc này ta cũng không thể đứng ở đây."

[Chiến Tiện Bác Cơ] Hiểu Mộng Mê Điệp (晓梦迷蝶)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ