Đến nhà cô, anh nhanh chóng chạy vào phòng. Thấy cô đang nằm trên giường nức nở như một đứa trẻ vậy.
Anh bước đến ôm lấy cô rồi nói:
" Em bị làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao? Hay em đau bụng rồi?"
Cô nghe thấy lời anh nói, không nói không rằng. Chui vào ngực anh nức nở không ngừng được.
" Em đừng khóc nữa có được? Tôi không chịu được đến mức muốn đánh người làm em thế này rồi."
Cô bỗng không khóc nữa, đẩy anh ra, lạnh nhạt nói:
" Anh đến đây làm gì? Mau về đi! Tôi không muốn thấy anh."
" Em làm sao vậy? Không phải mới vừa rồi còn khóc ướt cả áo của tôi rồi sao?" Syaoran khẽ cười.
" Mặc kệ tôi."
" Hana đến đây làm phiền em sao?"
" Không phải. Anh hỏi nhiều thế làm gì? Về nhà đi."
Anh bước đến ôm lấy cô rồi nói:
" Đừng dỗi nữa, có chuyện gì cứ nói với tôi là được mà." Anh vuốt ve mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ của cô.
Cô không nói gì mở điện thoại rồi đưa đến trước mặt anh.
Anh xem xong cười khẽ rồi nói:
" Em vì ghen mà khóc đến mức này?" Lần này anh cười rộ lên.
" Anh hơi nhiều lời rồi đấy."
" Cô ấy là người mẫu ảnh mới của công ty, tên là Mộc Thanh. Tôi chỉ là đi ăn một bữa thôi."
" Anh giải thích với tôi làm gì?"
" Tôi biết là em sẽ cần."
" Tôi không cần!"
" Tôi còn không hiểu em sao?"
" Mặc kệ tôi, anh về đi."
" Đã muộn thế này rồi em còn nỡ đuổi tôi à?"
" Vợ anh sẽ lo lắng đấy." Cô lườm anh một chút rồi nằm xuống giường.
" Em lo lắng cho tôi đến thế à? Vậy tôi phải ở lại đây."
Anh cũng đi đến giường nằm xuống ôm cô từ đằng sau vào ngực mình. Anh nói nhỏ vào tai cô hơi ấm cũng như đánh úp vào tim cô:
" Tôi nhớ em rồi."
Một câu hai nghĩa làm cô mặt đỏ tim đập.
" Anh có ngủ hay không còn nói nhiều như vậy?" Cô khó chịu lên tiếng.
" Được, được tôi ngủ."
[......]
Cuối cùng cũng đến ngày sinh. Tối hôm đó anh đến bệnh viện ở cả một đêm cùng với cô. Mẹ anh vì lo lắng cũng không để ý nhiều về chuyện này. Hana hôm nay cũng đến.
Ở trong phòng sinh đến tận nửa đêm mới có tiếng khóc của trẻ con vọng ra ngoài.
Là con trai.
Sau khi y tá bế em bé ra, mẹ anh và Hanako chạy đến nhìn em bé. Chỉ có anh chỉ nhìn mặt em bé một chút rồi bước đến trước mặt cô:
" Em vất vả rồi."
" Tôi không sao." Cô thều thào trả lời.
Cô được đẩy về phòng hồi sức đến sáng mới được đẩy về phòng thường.
" Có còn đau không?"
" Có một chút"
" Sau này đừng sinh con nữa. Tôi sợ nhìn thấy em đau."
" Tôi lấy chồng không cần sinh con sao?"
" Em nghĩ mình có thể chạy khỏi tôi à?"
" Tôi cứ chạy đấy thì sao?"
" Em cứ thử xem."
Anh nói tiếp:
" Em cũng đói rồi nhỉ? Tôi về nhà nấu canh cho em."
" Anh nấu sao? Tôi hơi lo rằng mình phải rửa ruột đấy."" Em không thể nói lời nào ngọt ngào hơn à?"
" Tôi không đấy thì thế nào?"
" Bớt ngang bướng đi, em vừa sinh xong đấy."
" Con mau về kêu chị giúp việc hầm canh cho cô Kinomoto đi", Li chủ tịch vừa vào phòng và cất lời
" Mẹ ở lại với cô ấy, con về nhà trước."
" Ừ. "
YOU ARE READING
[Syaoran and Sakura] Anh Mãi Yêu Em, Sakura!
RomanceCô - Sakura - là một sinh viên không mấy khá giả. Tiền học phí, tiền sinh hoạt mỗi tháng của cô và em trai đều dựa vào tiền học bổng của cô và đồng lương của ba cô. Rồi đến một ngày, đùng một cái, cô phát hiện bệnh tim bẩm sinh của em trai mình - T...