" Em định đi đâu?" Syaoran thấy Sakura cựa người thì càng ôm chặt hơn, anh vẫn nhắm mắt như khi đang ngủ." Em muốn xuống giường", Sakura cọ cọ vào ngực anh.
" Em không xuống giường được đâu, mau ngủ một chút nữa đi." Syaoran cười khẽ.
" Thả em ra đi, em không muốn ngủ nữa. Anhhhhh..." Cô nũng nịu nói.
" Được, được thật không chịu nổi em mà." Anh cười cười thả cô ra.
Cô vừa xoay người đã đau đến cau mày, vừa đứng lên bước một bước đã đau đến muốn khụy xuống. May mắn anh đã đoán được nên đã kịp đỡ cô.
Anh búng lên trán cô, tươi cười nói:
" Anh đã nói rồi còn bướng bỉnh làm gì?"
" Còn chẳng phải tại anh à?" Cô tức quá hoá giận với anh.
" Tại anh, tại anh hết. Hôm nay anh ở nhà với em để chuộc lỗi có được không?"
" Anh không cần đi làm à?"
" Li Thị, một ngày thiếu anh cũng không thể phá sản được." Anh lại cười.
Cô bỗng nhớ ra điều gì đó lo lắng hỏi anh:
" Hôm qua anh không về nhà, Li thiếu phu nhân sẽ..." không sao chứ?
Cô chưa nói hết câu đã bị anh hôn lên môi chặn đứng lời nói.
" Mặc kệ cô ta, sau này không cho phép em gọi cô ta là Li thiếu phu nhân, tên gọi đó chỉ em mới xứng đáng được nhận."
" Nhưng Li thiếu phu.... " nhân là vợ hợp pháp của anh.
Chưa nói hết câu cô lại bị anh hôn.
" Anh và cô ta chưa chính thức đăng ký kết hôn, chỉ làm một đám cưới trên danh nghĩa. Sau này em không được nhắc đến cô ta, càng không được gọi cô ta bằng cái danh xưng đó. Nhắc một lần, hôn một lần. "
" Nhưng..."
" Có phải em muốn hôn nữa hay không?"
" Không phải. Nhưng..."
" Em đừng lo, em chỉ cần ở cạnh anh thôi những chuyện khác anh có thể lo liệu được."
" Được."
Buổi trưa, Syaoran chuẩn bị bữa ăn cho cả hai thì cửa chính bỗng mở ra.
" Con..."
Mẹ Syaoran bước vào căn hộ của Sakura, đập vào mắt là Syaoran đang đứng ở trong bếp.
Hana theo sau khựng lại một giây rồi lo lắng hỏi:
" Mẹ có chuyện gì vậy?"
Chưa tới một giây sau, Syaoran đã bước ra cửa chính.
" Mẹ tới có chuyện gì?"
Theo sau còn có Hana nên anh ngạc nhiên hỏi:
" Cả cô cũng tới à?"
" Con ở đây làm gì?" mẹ Syaoran hỏi.
" Hôm nay dù sao cũng có đầy đủ mọi người vào nhà, hôm nay con sẽ nói rõ mọi chuyện."
Ngay lúc đó Sakura từ trên cầu thang cũng bước xuống.
" Syaoran, anh đang làm gì vậy? "
" Cô còn làm gì ở đây?" bà Yelan nhìn Sakura nổi giận nói.
" Tôi... tôi..."
Syaoran bước đến nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lồng ngực:
" Đừng sợ, anh nhất định không để họ làm hại em."
Nói rồi anh quay sang nói với mẹ.
" Mẹ vào nhà đi hôm nay chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện."
" Hana vào thôi con." Mẹ Syaoran quay sang nói với Hanako.
" Cô giải thích rõ ràng chuyện này là thế nào? " Li chủ tịch chất vấn Sakura.
" Mẹ không cần nhắm vào cô ấy, là con không cho cô ấy đi, là con níu kéo cô ấy ở lại." Nói rồi anh múc cháo đưa cho cô.
" Loại đàn bà này xứng đáng với con sao?"
" Cô ấy rất xứng đáng." Anh kiên định trả lời.
" Con..." Li chủ tịch tức đến nỗi lời nói đến họng phải nghẹn lại.
" Còn em phải làm thế nào?" Hana tỏ vẻ đáng thương lên tiếng.
" Chuyện đó tôi không quản được." Anh lạnh nhạt trả lời rồi quay sang đưa thức ăn đến miệng cô.
" Anh...", Sakura ngượng ngùng lên tiếng.
" Không phải em đói à? Ăn của em đi, ngại làm gì."
" Con nghiêm túc nói chuyện này đi, đây không phải chuyện để đùa cợt." Mẹ Syaoran nghiêm túc nói.
" Con đang rất nghiêm túc. " Syaoran nghiễm nhiên trả lời.
" Cô ta cũng có liên quan đến chuyện này, con không cần nói đỡ cho cô ta."
Syaoran hiểu ý của mẹ nói "cô ta" ở đây là Sakura nên nói:
" Con nói thay cô ấy là được, cô ấy đang rất đói."
" Em ăn no rồi, mình ra phòng khách nói chuyện rõ ràng đi."
" Em có chắc không?"
Cô nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hai người nói chuyện với nhau, để mặc hai người kia đang đứng nhìn một bên.
" Được chúng ta ra phòng khách nói chuyện. Mời mẹ và "cô vợ" của tôi"
YOU ARE READING
[Syaoran and Sakura] Anh Mãi Yêu Em, Sakura!
RomanceCô - Sakura - là một sinh viên không mấy khá giả. Tiền học phí, tiền sinh hoạt mỗi tháng của cô và em trai đều dựa vào tiền học bổng của cô và đồng lương của ba cô. Rồi đến một ngày, đùng một cái, cô phát hiện bệnh tim bẩm sinh của em trai mình - T...